“Chưởng môn nhà hôm nay tiếp khách. Nếu chuyện gấp, ngày mai hãy .”
Giọng Trương Hạo lạnh nhạt, xong còn khách sáo gật đầu.
“Ngày mai?!” Lưu Tần Tuyên suýt kêu lên, mồ hôi trán túa . “Chuyện của thật sự gấp, thể chậm trễ thêm nữa! Anh xem cách nào giúp gặp hôm nay ?”
Trương Hạo cúi đầu suy nghĩ, lát bình thản đáp: “Nếu gấp thì… mời khác xem thử ?”
“...” Lưu Tần Tuyên nghẹn lời, cuối cùng đành gượng . “Thôi , sáng sớm mai sẽ đến.”
Trên đường xuống núi, lòng như lửa đốt. Vốn định ép gặp bằng , nhưng nghĩ nếu lỡ đắc tội chưởng môn thật sự thì e khó mà giải quyết. Dù cũng là việc cầu .
Là giám đốc văn phòng phá dỡ, Lưu Tần Tuyên quen với việc khôn khéo . Thế nhưng , dù mềm mỏng cỡ nào cũng chẳng ăn thua.
Khi bóng dáng vị khách biến mất khỏi sân đạo quán, Trương Hạo mới thong thả cung Thiên Sư.
Trong gian thờ, Lâm Uyển đang thắp hương cho tổ sư. Đợi khác lui hết, Trương Hạo mới hì hì:
“Lão đại, khéo léo ‘đuổi khéo’ . Ngày mai nếu cô gặp, sẽ viện cớ khác bảo đừng tới nữa.”
Anh là kiểu trung thành tuyệt đối – lão đại ghét ai, cũng ghét theo.
Lâm Uyển suy nghĩ một lát :
“Không cần. Nếu ngày mai vẫn tới thì dẫn gặp .”
Trương Hạo giơ ngón cái: “Lòng cô thật bao dung, đúng là chưởng môn nhất thiên hạ.”
Câu nịnh trơn tru như thở. Trước Diêu Mộ Mộ từng nhạt chính là “ đầu trong phong trào sùng bái chưởng môn”.
Lâm Uyển chỉ gật đầu, xoay rời :
“ nghỉ trưa. Có gì quan trọng thì gọi dậy. À… giúp trông chừng Phục Thành, mỗi ngày chỉ cho ông uống nhiều nhất hai lượng.”
“Yên tâm! Dù sư phụ cô giở trò gì, cũng tịch thu sạch rượu .” Trương Hạo vỗ n.g.ự.c cam đoan.
Lâm Uyển nhạt, nghĩ tới gương mặt thê lương của Phục Thành khi ly rượu cạn mà trong lòng thoáng hả hê.
Hai tuần gần đây, cô luôn thấy mệt. Mùa hè oi bức khiến cô chỉ ngủ cả ngày. Cô vốn thích mùa đông, ghét nhất cái nóng dính dấp .
Sáng hôm , sáu giờ rưỡi, vị khách hôm qua quả nhiên mặt. Có lẽ chuyện thật sự nghiêm trọng, là đầu tiên gõ cửa đạo quán sáng nay.
Lần Lưu Tần Tuyên dám giấu giếm, kể hết chuyện.
Cậu là giám đốc văn phòng phá dỡ, phụ trách các dự án cải tạo đô thị. Nghề vốn chẳng dân tình ưa, nhưng quen — “ai cũng ”, thường tự an ủi .
Phá dỡ vốn nhiều va chạm. Mấy năm nghề, từng thấy đủ chuyện, cũng quen với việc dàn xếp giữa dân và chính quyền.
Nửa tháng , thành phố quyết định mở rộng khu nội thành về phía Nam. Nơi vốn là vùng ngoại ô, nay trở thành khu trọng điểm. Bồi thường thỏa, dân đa hài lòng, dự án tiến triển trơn tru.
Ngày đó, đường khảo sát, Lưu Tần Tuyên trông thấy một tấm bia đá cao chừng ba bốn thước, vài ôm mới xuể. Tấm bia to lớn, trong góc đất dự kiến công viên. Cậu mà chợt nghĩ: “Dời nó chỗ khác cũng , sẽ thoáng hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-125-bong-linh-sau-tam-bia.html.]
Thế là báo lên cấp . Lãnh đạo gật đầu — dự án tức là ngân sách, thành tích. Một công trình nho nhỏ như thế chẳng gây tranh cãi gì. Ai dựng nó từ bao năm thì nay hầu hết cũng qua đời, chẳng ai lên tiếng phản đối.
Kế hoạch nhanh chóng duyệt, giấy tờ ký, đội thi công nhận lệnh. Và cũng từ hôm , thứ bắt đầu trở nên… bất thường.
“Cậu tấm bia dựng ở đó mấy chục năm, ảnh hưởng ai. Sao tự nhiên dời ?” – Diêu Mộ Mộ cau mày hỏi.
Tạ Văn Dĩnh nhàn nhạt chen : “Nếu yên một chỗ nửa thế kỷ, đột nhiên ai đó lôi chỗ khác, cam tâm ?”
Lưu Tần Tuyên cứng họng. Lý lẽ qua thật khó phản bác. Cậu vốn tin đúng quy trình, thủ tục đều hợp pháp, nhưng tự nhiên thấy nghẹn.
Trương Hạo chêm : “Thủ tục thì thủ tục, nhưng cái gì cũng nên . Cậu thử nghĩ xem — cần thiết ?”
Lưu Tần Tuyên đành thở dài: “Haizz… . Giờ mới hiểu nên động thứ đó. Nên mới đến nhờ giúp.”
Cậu kể tiếp: “Sau khi nhận văn bản một tuần, bia đá di chuyển. Làm lớn lắm, cần cả xe cần cẩu. Giờ mà mang trả thì khác nào tự tát mặt lãnh đạo, họ cho .”
Nghe đến đây, ai cũng đoán : tấm bia vấn đề.
Lưu Tần Tuyên thấp giọng: “Không lẽ nó… thành tinh? Dạo cứ cảm thấy như tảng đá đè ngực, thở nổi.”
Lâm Uyển lặng lẽ : “Cậu bia nhiều tên đúng ? Công dụng của nó là gì?”
“Là… bia tưởng niệm,” Lưu Tần Tuyên nuốt nước bọt, đáp khẽ. “Trên đó khắc hàng ngàn cái tên. Họ là những hy sinh trong chiến tranh mấy chục năm .”
Căn phòng bỗng yên lặng.
Lưu Tần Tuyên kể chậm rãi:
“Năm đó, đất nước còn chìm trong khói lửa. Thanh niên trai tráng chiêu mộ trận, phần lớn ai trở về. Thi thể họ chôn vội ngay tại chiến trường, chẳng ai thể mang về quê hương. Người dân ở đây thương xót nên dựng bia tưởng niệm, để linh hồn họ còn đường về.”
Cậu ngừng , giọng khàn : “ hề phá bỏ… chỉ dời thôi.”
Lâm Uyển gật đầu: “Không chỉ vì chuyện đó. Còn điều khác khiến nơi yên. đích xem.”
Lưu Tần Tuyên vội : “, cũng nghĩ ! Đại sư nên đến tận nơi!”
Lâm Uyển duỗi lưng, uể oải : “Vậy đặt vé .”
“Hả… đặt ạ?”
annynguyen
“Chứ chẳng lẽ đặt cho ?”
“… , đặt ngay.”
Lưu Tần Tuyên nhăn mặt, mở điện thoại. Hai vé máy bay tổng cộng gần ba nghìn tệ — tim như rỉ máu.
Lâm Uyển thong thả bổ sung: “À, đặt bốn vé. đem theo hai trợ lý.”
“…”
Cậu gượng: “Vâng.”
Một tia linh cảm lạnh lẽo lướt qua trong lòng — hình như tấm bia chỉ đơn thuần là đá… mà là cánh cửa khép.