“Chưởng Môn Giữa Phồn Hoa” - Chương 126 : Người mua vé và chưởng môn khó tính

Cập nhật lúc: 2025-11-01 04:18:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhìn vẻ mặt đau lòng của đối phương, Trương Hạo chỉ thở dài — tiêu tiền của mà như lóc thịt sống .

Thật , một dự án lớn như dời bia tưởng niệm, lập báo cáo là lập ngay, thể họ chẳng mảy may tiếc vì tiền túi.

Thú vị thật, mấy đó khi cần thì van xin khác giúp, còn bình thường hành xử như trời con.

Nếu chuyện theo quy định, họ chạy khắp nơi, cơ quan đá sang cơ quan khác. Người thông minh đều : bớt một nguyên tắc, là bớt một rắc rối.

Tự tìm việc — nếu cặp mắt nào chằm chằm mới là lạ.

Trên giấy tờ, những việc Lưu Tần Tuyên đều hợp quy định, nhưng vẫn khiến … đ.á.n.h cho một trận nhỉ?

Lâm Uyển đó.

Thái độ hôm nay của xem điều, nhưng cho cùng — phá sản thì còn gì để mất. Có thể mua nổi vài vé máy bay là giỏi , còn mơ tưởng thù lao gì nữa.

Ngày , Trương Hạo từng xin cô cho thêm , nên Lâm Uyển bói một quẻ hỏi ý tổ sư gia.

Quẻ hiện : “Sắp mới nhập đạo.”

Kết quả, mới chính là đến nhờ giúp đỡ hôm nay. Quả nhiên duyên.

Chỉ là, Lưu Tần Tuyên dài lê thê khiến cô suýt phát bực.

Dù đối phương kể đến sáng, cô cũng chẳng đổi ý. Tấm bia đá chắc chắn đơn giản, cô linh cảm chuyện sẽ kết thúc nhẹ nhàng.

Cậu ngủ yên, ám ảnh bởi một tảng đá — nhưng thật đó chỉ là khởi đầu của một phiền phức lớn.

Lâm Uyển từng chuyện một đội thi công đường xâm phạm khu đền thờ, đó t.a.i n.ạ.n liên miên, c.h.ế.t nối tiếp.

Không ai ngôi đền thờ thần giam tà, chỉ rằng kể từ khi phá, đất chẳng còn bình yên.

Nghĩ đến đó, cô nhíu mày.

Ngày nóng nhất trong năm, vài tỉnh miền Trung Trung Quốc đang hứng chịu nhiệt độ cao kỷ lục.

“Đi công tác giữa mùa nóng thế đúng là tội.” Cô khẽ than.

Tám giờ tối, máy bay hạ cánh. Mọi kéo hành lý khỏi sân bay.

Trời sập tối, Diêu Mộ Mộ điện thoại :

tra , gần đây tiệm đồ nướng nổi tiếng lắm, khách xếp hàng dài. Hay ăn một bữa?”

Từ trưa họ ở sân bay, chuyến bay trễ gần hai tiếng, ai nấy đều đói meo.

Lưu Tần Tuyên thì giật :

“Bây giờ các còn tâm trạng ăn ? Sao xem bia đá với ? Chưa giải quyết xong, tối nay ngủ nổi !”

Cậu thật sự quên mất đang năn nỉ khác.

Tạ Văn Dĩnh điềm tĩnh đáp:

“Cho dù đến giờ, trời tối , xem cũng chẳng giải quyết gì. Cậu sức thì cứ , còn chúng cần nghỉ ngơi.”

Diêu Mộ Mộ bật khẽ, ánh mắt Lâm Uyển đầy ẩn ý.

Nếu chuyện cần điều tra, họ chắc chắn chẳng phí công bay đến đây chỉ để dỗ một giám đốc mặt dày.

Lâm Uyển chỉ , gì.

Thấy cô im lặng, Lưu Tần Tuyên tưởng là đồng ý, liền chắc như đinh:

“Vậy 8 giờ sáng mai, đợi ở khu bia tưởng niệm! Không gặp về!”

Nói xong, hớn hở rời — tưởng rằng trả tiền vé quyền lệnh.

Chờ bóng khuất, Diêu Mộ Mộ sang:

“Tám giờ mai, chúng thật sự ?”

Lâm Uyển nhướng mày: “Cậu thích chờ thì cứ để chờ. Đi là chuyện của .”

Diêu Mộ Mộ khẽ.

Chưởng môn Lâm đúng là cách trị mấy kẻ tự cho là trung tâm.

Xe dừng một quán đồ nướng rực sáng bảng hiệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-126-nguoi-mua-ve-va-chuong-mon-kho-tinh.html.]

Không ngờ, Lâm Uyển gặp quen — một mà cô ngờ sẽ gặp ở đây.

Quán nổi tiếng chỉ vì món ăn ngon, mà còn nhờ ông chủ một tài nghệ đặc biệt: “Ma thuật đốt lửa.”

Cậu thể tạo ngọn lửa ngay lòng bàn tay, nhẹ nhàng thả bếp than — khói, mùi, chỉ còn ánh sáng bập bùng.

Nhiều năm qua, khách đến xem đều trầm trồ, cho rằng chỉ là ảo thuật, nhưng chẳng ai tìm bí quyết.

Một trò diễn cổ xưa huyền bí — mãi chẳng bao giờ cũ.

Lúc ba bước tiệm, chủ đang biểu diễn một màn “ma thuật lửa” giữa tiếng trầm trồ của đám đông. Một ngọn lửa bùng lên trong lòng bàn tay , sáng rực như viên ngọc đỏ giữa trung. Rồi chỉ bằng một cái phất tay, lửa biến mất, để mùi khói thơm thoang thoảng cùng những tràng vỗ tay vang lên như sấm.

Thời buổi cạnh tranh khốc liệt, nếu điểm gì đặc biệt, một quán ăn sẽ nhanh chóng đào thải. Cậu chủ — rõ ràng cách thu hút sự chú ý.

Diêu Mộ Mộ chằm chằm bàn tay , nhíu mày:

“Không bỏng thật chứ?”

Ngay khi định , Lâm Uyển nhận gương mặt quen thuộc. Cô khẽ gọi:

“Vân Uyên? Là ? Lâu quá gặp, hoá gặp ở đây .”

Cậu chủ , ánh mắt sáng lên, ngạc nhiên lẫn vui mừng:

“Tiểu Uyển! Trời ạ, là thật ? Đã mười năm đấy! Cậu cao hơn hẳn nha!”

Mười năm — một thời gian dài đến mức những kỷ niệm tưởng như phai mờ.

Vì là quen cũ, Vân Uyên nhiệt tình dẫn cả nhóm phòng VIP riêng — nơi bình thường ít khi mở cửa. Không gian thoáng mát, ánh lửa từ bếp hắt lên tường thành những vệt vàng nhảy múa.

Thấy Diêu Mộ Mộ và Tạ Văn Dĩnh vẫn còn ngơ ngác, Lâm Uyển liền giải thích:

“Cậu là Xích Diễm Thú — dòng dõi thần thú thượng cổ, thể điều khiển lửa.”

Hai im lặng vài giây, chỉ gật đầu, trong lòng đồng loạt thầm nghĩ: Thảo nào ngọn lửa giống thường.

Lâm Uyển chợt nhớ chuyện cũ. Mười mấy năm , khi Vân Uyên còn là thiếu niên, vì nghịch ngợm mà vô tình đốt cả một ngọn núi. Đám cháy lớn đến mức mất nguyên một ngày một đêm mới dập tắt .

Kết quả, Phục Thành bắt — và ăn một trận đòn nhớ đời.

Khi , Vân Uyên ôm hai chiếc sừng đầu, lăn lộn đất hét ầm lên:

“Ông là đồ ác nhân! Đau quá! chỉ chơi với lửa thôi mà!”

annynguyen

Lâm Uyển bên cạnh, buồn xót. Cô lén dùng bùa giảm đau giúp , còn dặn nghiêm:

“Lần mà còn dám đốt rừng, Phục Thành đ.á.n.h gãy sừng thật đó.”

Từ đó, hai gặp nữa — cho đến tận hôm nay.

Nghe Lâm Uyển kể “chiến tích oanh liệt” của , mặt Vân Uyên đỏ lựng. Cậu gãi đầu, gượng:

“Ờ... cũng vì chuyện đó nên mới nghĩ, thôi thì mở tiệm nướng. Vừa nghịch lửa, kiếm tiền hợp pháp.”

Diêu Mộ Mộ khẽ nhếch môi:

“Cách nghĩ... cũng thực tế đấy.”

“Tiểu Uyển, tới thì đừng vội nhé!” — Vân Uyên hồ hởi — “Muốn ăn bao nhiêu cứ , bao hết. Món gì thích đều mua cho.”

Lâm Uyển ho khẽ:

chỉ tình cờ ghé qua thôi. Đang công tác ở đây hai ngày, ngờ gặp .”

Vân Uyên sững, vẻ thất vọng thoáng qua trong mắt, nhưng nhanh chóng lấy tinh thần:

“Không ! Cậu ở đây cũng . Muốn nhà, tặng nhà. Muốn túi xách son môi, mua hết.”

Lâm Uyển nhẹ, lắc đầu:

“Có vẻ phát tài nhỉ.”

“Cũng tạm.” — Vân Uyên đáp tỉnh queo — “ mở thêm vài chi nhánh, mỗi tháng lãi tầm hai triệu tệ. Lúc giá nhà rẻ, mua vài căn, giờ tăng gấp năm . Cũng tệ.”

Ba , trong đầu đồng thời vang lên một câu: Yêu quái thời nay... đúng là kinh tế.

Rõ ràng, ý của Vân Uyên quá hiển nhiên — “nuôi chưởng môn”. khổ nỗi, Chưởng môn Lâm chẳng mảy may hứng thú với son môi túi xách.

bạn cũ đến chơi, hôm nay Vân Uyên biểu diễn “ma thuật lửa” cho khách nữa, mà đích nướng đồ cho họ. Ngọn lửa bốc lên từ lòng bàn tay, uốn lượn theo ý niệm, cần than củi.

Thịt chín đều, bên ngoài vàng ruộm, bên trong vẫn mềm mọng nước. Hương thơm lan toả khắp phòng.

Tiệm thịt nướng nổi tiếng quả sai — lửa, mùi, và nướng, tất cả đều tuyệt vời theo đúng nghĩa đen.

Loading...