“Chưởng Môn Giữa Phồn Hoa” - Chương 127: Quán Nướng Dưới Đạo Quán
Cập nhật lúc: 2025-11-01 04:21:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Uyên thể khống chế lửa trong các cửa tiệm, nên chuỗi cửa hàng của cực kỳ nổi tiếng. Dù là vụng về đến , chỉ cần dùng lửa của Vân Uyên thì món nướng cũng trở nên hảo.
Vì dùng than nên tiết kiệm kha khá chi phí.
Lâm Uyển nhận ly nước việt quất từ tay Vân Uyên, uống một ngụm hỏi:
“Cậu nơi nào gần đây sắp dời bia đá ?”
Vân Uyên nhướng mày: “Hoá các đến đây vì chuyện đó . Biết chứ. Cứ đến đạo quán phía Tây .”
Diêu Mộ Mộ hỏi thêm: “Ý là ?”
Cậu thanh niên chống cằm, giọng nhàn nhạt:
“Haizz, nhỉ… Các cứ đến đó sẽ rõ. Dù đây cũng là chuyện của môn phái các , tiện xen . Sách : đạo sĩ và yêu quái vốn là thiên địch.”
Ba còn im lặng.
annynguyen
“Các em , mấy đến đây để trêu ?” – Vân Uyên bĩu môi.
Sau khi tiễn họ khỏi cửa hàng, Vân Uyên còn hỏi thêm địa chỉ đạo quán, miệng :
“Ta sẽ mở một tiệm nướng ngay đó. Như , hai bên thể gặp thường xuyên hơn.”
Diêu Mộ Mộ ngẫm nghĩ, nghiêm túc :
“Bên đạo quán ít qua , mở tiệm ở đó chắc ế lắm. Cậu nên mở ở Ninh thị thì hơn, ít nhất còn khách.”
“Không ,” Vân Uyên , “tay nghề , khách sẽ tự tìm đến thôi. Hơn nữa, khi mở đạo quán, sẽ liên kết với họ — hành hương xuống núi giảm hai mươi phần trăm.”
Kiếm tiền chỉ là phụ, cái chính là… gần Tiểu Uyển hơn.
Diêu Mộ Mộ và Tạ Văn Dĩnh :
“Cậu vui tính thật đấy.”
Ba về khách sạn nghỉ ngơi. Đang mùa du lịch nên việc đặt phòng khá khó, cuối cùng Diêu Mộ Mộ chỉ đặt một phòng đôi — may là phòng rộng, hai giường lớn. Anh và Tiểu Tạ ở chung một phòng, còn Lâm Uyển ngủ riêng.
Sáng hôm , bảy giờ họ rời khách sạn. Ở đầu ngõ, một phụ nữ đang đẩy xe bán đồ ăn sáng. Diêu Mộ Mộ lập tức kéo Tạ Văn Dĩnh đến, mua thử một cái bánh rán giò cháo quẩy.
Cắn một miếng, mắt sáng rỡ:
“Ngon quá! Bác thêm hai cái nữa nhé.”
Bác gái , thấy trai cao lớn tươi rạng rỡ liền hào phóng thêm nguyên liệu.
Tạ Văn Dĩnh khẽ : “Không cần mua nhiều thế .”
Diêu Mộ Mộ nghiêm túc đáp:
“Nếu ăn sáng, sẽ đấy. Hơn nữa, chỗ chúng sắp đến hẻo lánh lắm, lúc đó mua gì cũng .”
Anh nhét bánh tay đối phương:
“Ăn , ngon thật mà.”
Tạ Văn Dĩnh , trong lòng thầm nghĩ: rõ ràng là một doanh nhân sở hữu hơn trăm triệu, chẳng vẻ “tổng tài” chút nào…
Đạo quán phía Bắc trong một ngôi làng hẻo lánh, tồn tại hơn trăm năm. Nơi từng tu sửa, nên hiếm ai hành hương đến. Bên trong chỉ còn một vị đạo sĩ già.
Ngay khoảnh khắc họ bước , ông đạo sĩ già run rẩy, hoảng hốt ba .
Tạ Văn Dĩnh nhanh trí lên tiếng:
“Chào ngài, chúng là đạo sĩ ở Ninh thị, hôm nay đến thăm viếng.”
Nghe là đồng môn, ông cụ thở phào, vội châm mời khách.
Đạo quán đơn sơ, nhưng đôi mắt ông sáng trong, toát lên vẻ tu hành cả đời.
Lâm Uyển hỏi thẳng:
“Ngài chuyện thành phố định dời tấm bia kỷ niệm ?”
Ông đạo sĩ thoáng kích động, thở dài:
“Sao chứ. Giờ còn chẳng lo nổi, huống chi chuyện …”
Ông buông tiếng thở dài nặng nề.
“Nếu trẻ hơn hai mươi tuổi, chắc lên phản đối . Trên tấm bia là tên của hơn bốn mươi trẻ từng nhập ngũ, tất cả đều hi sinh. Họ là sư , sư của … ngày , họ cởi đạo bào, rời núi trong cơn mưa lớn…”
Ông cụ trầm giọng kể:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-127-quan-nuong-duoi-dao-quan.html.]
“Hôm , sư xoa đầu , bảo: ‘Từ nay em ở một .’
còn ngây thơ, nào hiểu ý ông …”
Ông im lặng hồi lâu tiếp:
“Họ quỳ tượng Tổ sư, dâng hương, khấu lạy chỉnh tề.
‘Tổ sư gia, tử hôm nay tục, vì nước vì dân mà xuống núi, nếu chẳng may về, mong ngài thứ .’”
Sau đó, một ai .
Người sư mới mười lăm tuổi.
Những cái tên khắc lên bia lạnh tanh, hơn nửa thế kỷ trôi qua, khối đá vẫn vững dù trải qua động đất, bão lũ. Giờ, nó sắp dời — như thể xóa sạch cả ký ức.
“Có tấm bia phù hộ quốc thái dân an. Bây giờ, chẳng còn ai tin điều đó nữa.”
Giọng ông khàn , khoé mắt đỏ hoe.
Ba im lặng.
lúc , bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Bảy tám thô kệch xông thẳng trong — đúng nghĩa là “xông”, vì mặt ai cũng hằm hằm như đến gây chuyện.
Người đàn ông trung niên đầu quát:
“ bảo ông dọn , còn ở đây?”
Lâm Uyển bình thản: “Vì ông ?”
“Hừ, đất là của thôn . Ông từng đồng ý giao , giờ đổi ý là ?”
Huyền Thành — vị đạo sĩ già — run giọng:
“ từng đồng ý! Đạo quán là tài sản hợp pháp, hồ sơ của Cục Di tích! Các dựa mà cướp?”
Tên cầm đầu lạnh:
“Vậy thì đừng trách bọn mạnh tay.”
Bọn chúng từng tới đập khóa, ném đồ của ông ngoài. Hôm nay kéo đến đông hơn.
Diêu Mộ Mộ cau mày, lạnh giọng:
“Trên đầu ba thước thần minh, các đừng càn.”
Tên nheo mắt:
“Người ngoài đừng xen chuyện trong làng, thì đừng trách!”
Lâm Uyển mỉm :
“Các cần khách sáo.”
Chưa dứt lời, chỉ loạt tiếng “uý da, uý da” vang lên — bảy tám tên đều ngã rạp xuống đất, gậy cuốc văng tứ tung. Chúng cố bò dậy nhưng nổi, như thể vật gì đó đè lên .
Chính là tượng Phật trong điện — từng pho một — đang nặng nề áp xuống.
Cả đám hoảng loạn cầu xin tha mạng.
Lâm Uyển thu pháp, lạnh nhạt :
“Cút .”
Chúng lăn lê bò toài bỏ chạy.
Diêu Mộ Mộ sang hỏi:
“Sao ông báo cảnh sát?”
Huyền Thành thở dài:
“ báo , họ cũng đến, nhưng ngày nào bọn cũng đổi khác kéo đến. Trong thôn ai cũng lấy đạo quán vì sắp mở đường mới, nhà nào chiếm sẽ chia tiền hỗ trợ.”
Ông khổ:
“Khi xưa họ ốm đau đều đến đây nhờ chữa trị, bốc t.h.u.ố.c miễn phí. Vậy mà giờ chỉ vì chút lợi, cướp nơi .”
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Lâm Uyển trầm ngâm:
“Nếu sớm muộn gì đạo quán cũng phá, là ngài theo chúng về Ninh thị . Bên đó đang thiếu một giảng đạo, khách hành hương sẽ cần ngài.”