“Chưởng Môn Giữa Phồn Hoa” - Chương 29: Học tập giữa ánh mắt soi mói

Cập nhật lúc: 2025-09-07 13:48:09
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Sư đang ở phòng nào? Sao lúc nãy thấy cô nhỉ?"

"Sư ..." Nhậm Địch khẽ “chậc” một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, đúng là miệng lưỡi đàn ông.

Tạ Văn Dĩnh đám đang chen tới, chủ động lùi một bước. Mấy đúng là chẳng gì về sức mạnh thật sự, hi vọng khi đại hội kết thúc, bọn họ vẫn thể giữ sơ tâm.

Lâm Uyển tương tác nhiệt tình, dù cô cũng hiếm khi gặp đồng môn, híp mắt trả lời từng vấn đề một:

" ở tầng cùng, hình như tầng đó còn nhiều phòng trống."

Mấy vị cư sĩ nam , tỏ vẻ đến quầy lễ tân đổi phòng ngay lập tức. Ngay cả mấy vị tính cách thẹn thùng theo bên cạnh cũng thầm nhủ đổi phòng.

Đằng Bác coi là một tích cực trong đó, tiểu sư mềm mại yếu đuối, khiến chăm sóc đối phương thật . Anh vỗ n.g.ự.c :

annynguyen

"Cô yên tâm, trong đại hội giao lưu , dù xảy chuyện gì cũng để cô gặp nguy hiểm."

Lâm Uyển mỉm : "Vậy thì cảm ơn nhé."

Mấy đó thấy tiểu sư , trong bụng vui như mở cờ. Bọn họ thầm nhủ bảo vệ nụ !

Tạ Văn Dĩnh: "..." Xin , mấy hiểu lầm quá sâu ! Bước tiến thật sự quá tà môn.

Rất nhiều đổi phòng, tầng cùng lập tức trở nên náo nhiệt, khiến ban tổ chức cũng phần nào lo lắng. Ban đầu họ còn định tách Lâm Uyển , nhưng giờ thứ trở nên phức tạp hơn.

Trên thực tế, việc đầu tiên mà nhân viên công tác là thông báo cho các vị tiền bối rằng tầng mười hết phòng.

Mấy vị tiền bối cực kỳ hoảng sợ, bây giờ mới ngày đầu tiên thôi mà rơi thế giằng co: Một Lâm Uyển đối đầu với thế hệ trẻ tuổi của ngũ đại môn phái? Có đến mức ở cùng tầng với ? Chỉ mới mấy giờ mà chuyện nghiêm trọng đến ư?

Nhân viên công tác vội vàng giải thích như , mà là vì gặp thiết, cho nên mới sống chung một tầng để tiện việc giao lưu. Trong lòng nhân viên, đó mấy vị tiền bối cũng ám thị đặc biệt chú ý đến vị trí ở tầng cùng, vì thế lúc đầu họ còn băn khoăn. khi thấy Lâm Uyển, tất cả chỉ là hiểu lầm: cô là một cô gái xinh , dễ gần, đúng là lo bò trắng răng.

Mấy vị tiền bối mặt ở hiện trường, tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng nếu xảy xung đột thì cũng tạm yên tâm. Họ bắt đầu cầu nguyện bầu khí thể duy trì đến khi đại hội kết thúc.

Mọi Lâm Uyển gia nhập phái Tịnh Dương từ khi nào. Trước đó, họ từng gặp cô, cũng rõ quá khứ. vẫn đoán đồ do đạo trưởng Thanh Hư trực tiếp dạy , bởi vì phong thái và khí chất khác biệt quá lớn so với đạo trưởng.

Tuy , bọn họ vẫn cảm giác quen thuộc khó tả, như từng thấy tác phong đó .

Ba khỏi đại sảnh, Nhậm Địch thở dài:

"Cô đó, đúng là dáng vẻ ít trải sự đời, đừng quá tin lời đàn ông."

Lâm Uyển mỉm : " thấy mấy đó thú vị."

Nhậm Địch tán đồng:

"Vừa ít tiếp xúc với đàn ông, cô tưởng nào cũng lãnh đạm như Tạ Văn Dĩnh ?"

Lâm Uyển: "Đàn ông từng gặp nhiều, nhưng mắt thì vẫn tinh tường."

Nhậm Địch : " cô cứ yên tâm, chúng cùng một nhóm, sẽ giúp cô xem xét. Tuy bọn họ ân cần, nhưng gì cũng là danh môn tử, giữ quy củ."

Tạ Văn Dĩnh: "...ˆ Trầm mặc, trầm mặc là Cambridge đêm nay."

Ba ăn xong trở phòng, Nhậm Địch tắm xong liền cầm bài tới tìm Lâm Uyển chơi. Hiện tại vẫn còn sớm, cô thức khuya thành thói, giờ ngủ .

Nhậm Địch gọi thêm Tạ Văn Dĩnh nữa, ba thể đấu địa chủ. chơi bao lâu thì tới gõ cửa. Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, cửa gõ tới năm . Phòng của Lâm Uyển càng lúc càng chật chội, may mà phòng rộng kiểu căn hộ, nếu sẽ chẳng đủ chỗ .

Một giờ , Lâm Uyển để những đồng nghiệp đến chơi ai về phòng nấy, vì ngày mai bận rộn. Sau khi hết, cô bắt đầu kiểm kê quà cáp nhận hôm nay.

Có bùa hộ , pháp bảo dùng một , cả kinh thư khai quang. những thứ đều cần dùng tới: cô thể tự vẽ bùa hộ , bao nhiêu bấy nhiêu, cũng hứng thú với pháp bảo phòng ngự dùng một , ngay cả kinh thư cô cũng thuộc lòng.

Lâm Uyển cảm thấy khá hài lòng khi nhận trái cây và bánh kem, cái còn .

hề , chỉ trong một đêm, tin tức rằng một tiểu sư của môn phái nhỏ đến tham gia đại hội lan khắp các môn phái lớn.

Sau khi Tạ Văn Dĩnh rời khỏi phòng của Lâm Uyển, mấy nam cư sĩ chặn . Họ thăm dò sở thích của tiểu sư từ , đồng thời quan tâm đến mối quan hệ giữa hai . Trong mắt bọn họ, dù đối phương cũng là gần quan ban lộc, ưu thế lớn.

Tạ Văn Dĩnh với bọn họ rằng bản Lâm Uyển chỉ là đồng môn bình thường, về phần sở thích của đối phương, thật sự . Lâm Uyển cực ghét khi đánh thức lúc đang ngủ, cần chú ý điểm . Nhờ hai câu nhận ít quà cảm ơn.

Tạ Văn Dĩnh ôm quà về phòng, trong lòng hoài nghi: hôm nay trong đạo môn đều hào phóng như ? Có lẽ thấy bọn họ chỉ là môn phái nhỏ nên quà cáp cứ ùn ùn, môn phái lớn đúng là “ tiên”.

Tám giờ sáng hôm tập hợp, buổi sáng mời một tiền bối đạo pháp cao thâm đến giảng dạy. Vì hoạt động hợp tác với phía chính phủ nên mời ban ngành đặc biệt đến hướng dẫn, đều hứng thú vì bài học mang tính thực chiến cao.

Tổ trưởng ban ngành đương nhiệm Khổng Đỉnh chính là đối tượng mong chờ nhất. Trước khi gia nhập ban ngành đặc biệt, ông cũng là một nhân vật nổi tiếng trong đạo môn.

Lâm Uyển bước hội trường mấy cư sĩ nhiệt tình gọi . Tạ Văn Dĩnh từng cô ghét khác đánh thức lúc ngủ, nên bọn họ nhịn xuống, xúc động mời cô ăn sáng.

Họ giữ hai vị trí ở hàng , Lâm Uyển và bạn đồng hành Tạ Văn Dĩnh đều phần. Sau khi xuống, Lâm Uyển mỉm cảm ơn họ.

Tạ Văn Dĩnh sờ mũi, dính ánh mắt của chưởng môn, chỉ là đãi ngộ còn kéo dài bao lâu, hi vọng “bắn ngược trở về”.

Người đầu tiên lên lớp chính là Khổng Đỉnh. Vừa bước , ông sửng sốt mấy giây khi thấy Lâm Uyển ở chính giữa hàng ghế đầu tiên. Dù sớm nhận tin, nhưng hàng đầu tiên chỉ cách vị trí ông một mét thôi, quá gần.

Nói thật, như , Khổng Đỉnh cảm giác quái quái, như “múa rìu qua mắt thợ”. gì, ông vẫn là tổ trưởng, dời mắt , nắm bắt trường bằng cách miễn cưỡng. Còn mấy vị thỉnh giảng tiếp theo thì ít kinh nghiệm hơn, tâm lý vững vàng như

Đây hôm đó… Trời ạ, ở hàng ghế đầu!

Mấu chốt là Lâm Uyển thật sự cảm thấy hứng thú. Cô bọn họ bằng ánh mắt khao khát tri thức, nhiệt tình đến mức các vị thỉnh giảng cảm giác như kim chích lưng, cổ họng ách tắc khó nhịn. Tóm , trạng thái cả họ đều .

Bọn họ miễn cưỡng giảng giải xong bản thảo chuẩn từ , ngay cả câu kết thúc cũng kịp vội vã rời . Suốt quá trình, bất cứ tương tác nào, chỉ thấy rõ sự sốt ruột.

Cô gái ở chính giữa hàng ghế đầu chỉ quan tâm đến niềm vui của bản , mặc kệ sự sống c.h.ế.t của xung quanh!

Đẳng Bác sang, mỉm hỏi:

"Sư cảm thấy chương trình học hôm nay thế nào? Mới nhập môn lâu, xong cảm thấy mới mẻ ?"

Lâm Uyển gật đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chuong-mon-giua-phon-hoa/chuong-29-hoc-tap-giua-anh-mat-soi-moi.html.]

"Giảng , nghĩ sẽ hơn nữa nếu bọn họ giao lưu ánh mắt nhiều hơn."

"Nghe sư , cũng thấy bọn họ quá khẩn trương." Đằng Bác ngừng một lát, suy nghĩ :

"Có lẽ lát nữa còn lịch trình, nên mới vội vàng như . Họ thể tới giảng dạy dễ dàng gì ."

Lâm Uyển bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ."

Tạ Văn Dĩnh thầm nghĩ: “Mới bắt đầu khiến khác hít thở thông cảm giác vi diệu ‘ đều say chỉ tỉnh’. Có thể đến mức tệ lắm.”

Mấu chốt là chưởng môn nhân mong chờ hoạt động suốt hai tháng, một chút cũng giả. Có lẽ Lâm Uyển chính là học viên nhiệt tình nhất kỳ .

Cậu hi vọng việc diễn suôn sẻ, các phương diện đều khiến Lâm Uyển hài lòng, và bình an vui vẻ.

Tạ Văn Dĩnh dự cảm lành: phái Tịnh Dương sẽ nhanh chóng nổi danh, để ấn tượng sâu đậm khó quên. Tổ sư gia hiển linh, đạo trưởng Thanh Hư quá cố phù hộ, thành tâm hy vọng tất cả chỉ là bản nghĩ nhiều.

Đại hội giao lưu kéo dài mười tám ngày. Hai ngày đầu là tiết văn hóa: ban ngày danh sư giảng dạy, buổi tối học viên điều tâm đắc, cuối cùng nộp để chấm điểm.

Theo lệ cũ, xếp hạng căn cứ tổng điểm hai môn văn hóa và chuyên môn. Sau khi kết thúc, tổng hợp để chọn hai học viên ưu tú, đại diện cho lực lượng trung kiên thế hệ mới của Huyền môn, thanh danh vang dội trong ngành.

Lâm Uyển học lệch, ngờ lên đại học vẫn bài tập văn. Chỉ thể đời cũng niềm vui bất ngờ. Mấu chốt là suy nghĩ cẩn thận về cảm nhận đối với bài giảng sáng nay—đây mới là điểm đáng sợ nhất.

Khách sạn phòng họp lớn. Sau bữa tối, học viên tập trung tại đây, mỗi tìm chỗ . Một dùng máy tính xách tay, một bút giấy, điện thoại. Có thảo luận, vùi đầu lách.

Lâm Uyển rề rà gần hai tiếng mà vẫn chữ nào, quyết định dạo quanh một vòng, xem nơi nào thể… học hỏi thêm.

Đằng Bác đưa bài cảm nhận năm ngàn chữ dạt dào cảm xúc của bản cho tiểu sư xem. Anh cố tình tỏ đắc ý, ân cần an ủi:

"Tiểu sư nhập môn lâu, cũng . Chúng cứ từ từ, gấp. Lúc mới nhập môn còn bằng cô bây giờ nữa là."

" , tiểu sư , là cô xem của ?"

"Bài của cũng tệ lắm, đưa đại cương cho cô tham khảo nhé?"

Cả đám sư sư tỷ thi đưa bài tập của cho tiểu sư xem, ai nấy đều vẻ tận tâm “quan tâm học sinh yếu.”

Nhậm Địch nghẹn cả buổi tối mới ba ngàn chữ, cô hiểu tâm tình của Lâm Uyển lúc . Vỗ vai an ủi, cô :

“Cố lên, bỏ cuộc. Nếu môn văn hóa đạt chuẩn, thì đủ tư cách tham gia khảo hạch môn chuyên nghiệp đó .”

Phân đoạn sẽ loại bỏ một nửa .

Muốn trở thành cao thủ Huyền môn, năng lực lĩnh ngộ thể quá kém. Ngoài nỗ lực, thiên phú cũng vô cùng quan trọng. Đây cũng là để bảo vệ một học viên, bởi vì giai đoạn kế tiếp—chuyên nghiệp thực tiễn— khả năng gặp nguy hiểm. Dựa liệu nhiều năm, tỷ lệ thương tàn vẫn luôn tồn tại.

Lâm Uyển ngẩn : “A…”

Ngay lúc , Lý Hạo Quân đập bàn phắt dậy, giọng lạnh lùng:

“Hừ, cứ giành đặc quyền mãi nhỉ. Lần mang theo thú cưng, nhưng ngay cả bài tập cũng tự nổi. Chi bằng về nhà cho . Về càng khó hơn, đừng ôm tâm lý may mắn mà tưởng lừa gạt qua cửa.”

Không khí chùng xuống. Mấy xung quanh giọng điệu gay gắt của đều thấy thoải mái.

Biết giỏi , nhưng cần nghiêm khắc đến thế với một mới ?

Đằng Bác lập tức đốp :

“Này, lo của . Chuyện của chúng liên quan gì đến ?”

Hai lời qua tiếng , suýt nữa thì bùng nổ. May mà xung quanh kịp thời ngăn .

Lý Hạo QuânĐằng Bác đều là nhân vật nổi bật trong kỳ , khả năng cao sẽ lọt top học viên ưu tú.

Nhậm Địch nhỏ giọng với Lâm Uyển:

“Anh là đại sư phái Vân Xích thế hệ . Đạo pháp thì tệ, nhưng tính tình cứng nhắc. Tốt nhất cô nên tránh xa. Anh vốn ấn tượng về cô.”

Lâm Uyển ngơ ngác: “ gì chứ?”

Nhậm Địch khổ:

“Không cô mang theo thú cưng ? Mới nãy cũng bóng gió còn gì.”

Lâm Uyển: “…”

. Trong Đại hội giao lưu , vì ngoài ý nên cô từng đưa đồn cảnh sát, mãi phút chót mới vội vàng chạy tới tham gia. Lúc đó, chính vị đạo hữu châm chọc cô dắt theo Diêu Mộ— ngoài Đạo môn— còn chất vấn chuyện thú cưng.

Rõ ràng, đây là kiểu trong mắt dung nổi hạt cát, lúc nào cũng như chực bùng nổ.

Lý Hạo Quân Lâm Uyển bằng ánh mắt hận sắt thành thép:

“Giờ còn chép ? Sau đừng hối hận lóc, thấy cảnh đó.”

Nói xong, xoay rời , buồn “thông đồng bậy” với đám .

Tạ Văn Dĩnh liếc , cúi đầu tiếp tục . Dù đánh là may .

Thật Lâm Uyển cũng chẳng giận. Cô tôn trọng sự khác biệt— hợp đàn, nguyên tắc riêng cũng chắc là khuyết điểm.

Cô trả hết bài tập cho , tay chống cằm thở dài:

“Thôi, về phòng dần . Cũng chút ý tưởng .”

Nói xong, cô dậy, rời khỏi phòng họp.

Mọi . Bị đả kích nặng thế ? Nếu tiểu sư loại, e rằng tinh thần thi đấu của cả đội sẽ giảm sút.

Trong lòng Đằng Bác vẫn còn bực bội, sang Tạ Văn Dĩnh:

“Cậu Lý Hạo Quân , thái độ với con gái quá kém, thật đáng giận.”

Loading...