Về đến thôn Đào Thủy, mẫu   ôm   như mưa, Bà Mã ôm Chi An và An Chi cũng   giường đất lau nước mắt: "Nghe tin Vân Châu động đất lớn, cả nhà đều sợ c.h.ế.t khiếp, phụ  con còn định thuê xe ngựa dẫn   tìm các con đấy, may mà, may mà các con đều bình an, nếu ,  nhà còn sống  ."
 
Tổ mẫu   tranh ôm , liền quấn lấy Vương Hành hỏi han đủ điều: "Có  đè ? Có  dọa ? Trên đường  gặp kẻ  ? Người ở Tháp Sơn  khổ sở ?"
 
Vương Hành kể   chuyện  đường  một cách chi tiết,  hướng về phía tổ mẫu  cúi  hành lễ sâu sắc: "Bà ơi, để bà lo lắng, là  của cháu."
 
Tổ mẫu  kinh ngạc đến lảo đảo, chén nước bồ công   bưng cho , suýt chút nữa đổ lên  .
 
"Con... con gọi  là gì?"
 
Trước đây chẳng  luôn gọi là "Lý bá mẫu" ?
 
Vương Hành  giả vờ bình tĩnh, sắc mặt  đổi: "Tổ mẫu."
 
Tổ mẫu  dường như  nhận   điều gì đó  đúng, nhưng  kịp hỏi kỹ, Vương Hành  vội vã rời , cả nhà cũng nhanh chóng bận rộn trở .
 
Bởi vì  vụ hè, chính là vụ thu,  vụ thu, còn  vụ đông.
 
Người nhà quê, một năm  ba vụ  cúi mặt xuống đất, lưng  lên trời, thật sự  thể    mệt chết.
 
Mãi đến tháng Mười, cuối cùng cũng  thời gian rảnh rỗi, nhưng lòng   hoang mang lo sợ, bởi vì Vương Hành  những  buôn bán qua  , Nam Cương  ôn dịch, lây từ  sang ,  nguy hiểm.
 
"Nam Cương xa lắm,  lan đến thôn Đào Thủy  ."
 
Tổ mẫu   thích uống canh thuốc đắng mà Thu  sắc, mỗi  đều  thừa lúc  khác  để ý, lén lút đổ .
 
Thu   bá đạo và ranh ma, tổ mẫu  uống, nó liền chặn ở cửa,  cho bà  vệ sinh.
 
Người  ba cái gấp, huống chi tổ mẫu  tuổi  cao, gấp càng nhiều, chỉ cần chậm trễ một chút là   quần.
 
Cái danh "tiểu bá vương thôn Đào Thủy" của nó   là hư danh. Bất đắc dĩ, tổ mẫu  chỉ  thể bịt mũi, ngày ba bữa uống.
 
"Thế  mới đúng chứ, phương thuốc  là gia truyền nhà ông Điền, chuyên trị ôn dịch. Con  xin chị hai  nhiều tiền, mới mua  những dược liệu  đấy."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chuyen-cu-chon-cung-tuong/28.html.]
Tổ mẫu  từ nhà xí ,  thấy , càng tức giận hơn.
 
"Cái gì hả? Tốn bao nhiêu tiền?"
 
"Sài hồ, hoàng kỳ, nhân sâm, bán hạ, chích cam thảo, sinh khương và đại táo. Ông Điền bảo, mạng quan trọng hơn tiền, bà gan khí thất điều tỳ vị bất hòa, tiền   tiêu."
 
Tổ mẫu  lập tức mặt trắng bệch, tim "thình thịch" như  phun máu,  nhịn  cầm lấy cây củi đang cháy: "Ta đánh c.h.ế.t con cái đồ phá gia chi tử !"
 
Thu  sợ hãi bỏ chạy, cây củi cháy cuối cùng vẫn  trúng  nó. , đến cuối đông, ôn dịch  thật sự từ Nam Cương, lan đến Bắc Địa.
 
Thôn Đào Thủy   chết. Người đầu tiên là gã ăn mày Chu Đại Lăng.
 
Trước đây, mỗi buổi trưa  đều  khắp các ngõ ngách, đến  cửa nhà hàng xóm, gõ bát xin cơm.
 
Hắn tính tình ,   cho thì  vui vẻ nhận lấy;    cho,  cũng  giận, chắp tay vái chủ nhà  .
 
Cho nên,  thôn Đào Thủy  ghét bỏ .
 
 đột nhiên  một ngày, hàng xóm phát hiện Chu Đại Lăng  mấy ngày  thấy mặt,    bụng đến cái miếu đổ nát  tá túc xem,  thấy   c.h.ế.t cứng từ lâu.
 
Người khám nghiệm tử thi ở trấn bịt kín miệng mũi,  lo lắng    gì với lý trưởng, lập tức khiến lý trưởng sợ đến mềm cả chân.
 
"Mau, mau, mau về nhà trốn hết , đây là ôn dịch."
 
 trốn, cũng  thở chứ, ôn dịch là con quỷ vô hình, khi ngươi phát hiện  nó, nó  đến từ lâu .
 
Thế là,   thứ nhất,    thứ hai, dần dần,  thứ ba, thứ tư, thứ năm -
 
Ông lão mù tính tình kỳ quái cuối cùng cũng  nhịn , ông bịt kín miệng mũi,  từng bước sờ soạng đến nhà bệnh nhân châm cứu.
 
“Ta từng châm c.h.ế.t , các ngươi  sợ ?"
 
Mỗi khi đến một nhà, ông   hỏi một câu.