Ta cố ý chọc tức nàng : "Còn  nên duyên,  ngươi dám chắc   xứng với ?"
 
"Ngươi!" Thôi thị tiểu thư  từng  những lời lẽ thô tục như , lập tức  giận   hổ, đến cổ cũng đỏ bừng lên.
 
"Ngươi chẳng qua chỉ là kẻ  trúng phú quý quyền thế hiện tại của  , con gà rừng mà cũng dám mơ tưởng sánh với phượng hoàng, thật là si tâm vọng tưởng!"
 
Ta càng thấy lạ lùng: "Nam nhân  tự  chọn, nếu     gì trong tay,  nguyện cùng  ăn cháo rau qua ngày, nếu   giàu sang quyền quý,  sẽ hết lòng giữ gìn cho . Các ngươi, đám tiểu thư khuê các, lời lẽ   đều chỉ xoay quanh 'phú quý quyền thế', chẳng lẽ các ngươi chọn phu, xem trọng   nhân phẩm, mà là tiền bạc và gia thế  ? Đó chẳng  là tự coi  như món hàng để bán  ? Đầu óc  vấn đề ! Hơn nữa,    là gà rừng  ,   sánh với phượng hoàng  , thì  liên quan gì đến ngươi? Còn dám  'nhất định sẽ dung thứ cho '? Trời đất ơi, ai mà thối lớn đến , suýt chút nữa hại c.h.ế.t  !"
 
Nói xong,  cũng cố ý che miệng mũi,   bước .
 
"Khanh khách khanh khách..."
 
An Chi con bé líu lo  bắt đầu   dứt,  nháy mắt với nó, nó lanh lợi nắm lấy tay  kéo : "Tiểu cữu mẫu, ở đây thối quá, mau dẫn An Chi  thôi!"
 
Ta thầm nghĩ: An Chi của Đỗ gia quả nhiên là tri kỷ của Trần Xuân Muội !
 
Tổ mẫu và bà Mã  nhanh    chuyện , khiến hai vị lão nhân gia vô cùng tức giận.
 
"Đuổi ! Mau đuổi chúng  khỏi đây cho ! Sau   cho phép  họ Thôi đặt chân đến cửa nữa!"
 
Thiếu phu nhân suýt chút nữa   nấc lên tại chỗ: "Đôi mẫu tử vô liêm sỉ ! Ta  từ chối rõ ràng như   mà bọn họ vẫn  chịu buông tha, thật là  mất mặt dòng dõi quý tộc !"
 
Tổ mẫu  hừ lạnh vài tiếng: "Ôi, quốc cữu gia! Lợi lộc lớn đến nhường nào, đặt cược sai nước cờ, bây giờ hối hận xanh cả ruột !"
 
Bà Mã vỗ mạnh  đùi, hào hứng : "Thành ! Mau chóng lo liệu cho chúng nó! Bà mối  đợi  nổi nữa ! Vừa nãy  xem hoàng lịch, ngày hai mươi tám tháng sáu là ngày lành tháng   thể chê   , tiết trời  mát mẻ dễ chịu, chúng  quyết định ngày đó! Chuyện hôn sự của Cần ca nhi và Thủy Tú, cũng  cùng một lượt cho thêm phần náo nhiệt!"
 
Tổ mẫu  mừng rỡ đến rơi nước mắt: "Vậy thì  phiền lão   !"
 
Bà Mã cũng xúc động rơi lệ: "Hai bà già chúng ,  lóc gì chứ! Đây là chuyện đại hỷ mà!  , Xuân ?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chuyen-cu-chon-cung-tuong/35.html.]
Ta  bên cạnh  hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hai mươi tám tháng sáu, chẳng  là tháng  ?
 
Cái... cái... cái    là  vội vàng quá  ?
 
Ta thật lòng là chẳng hề sốt ruột chút nào cả!
 
Bà Mã ở Quốc công phủ  nửa tháng thì chịu hết nổi: "Cái lưng cái eo  mỏi nhừ,  ngợm bứt rứt khó chịu,  ,   về thôn Đào Thủy."
 
Hưng Quốc công dở  dở : "Bà thật sự coi nơi đó là nhà   ?"
 
Bà Mã trừng mắt liếc ông một cái: "Nhà của tỷ tỷ ruột , chẳng  là nhà  thì là nhà ai? Khách khí  gì cho mệt!"
 
Ngày hôm , bà liền  xe ngựa trở về thôn Đào Thủy, còn mang theo cả... Hưng Quốc công.
 
Hưng Quốc công bây giờ theo đuổi bà Mã  sát ,  chút dính  như đôi phu thê  trẻ lúc về già .
 
Hưng Quốc công : "Vốn tưởng rằng cuộc chia ly sinh tử hai năm  là vĩnh biệt, nào ngờ trời cao thương xót, nay   thể phu thê đoàn tụ. Đã như , thì  thể phụ lòng trời,   bà  ,  theo đó."
 
Đối với chuyện , cả nhà  đương nhiên vui mừng khôn xiết, đặc biệt là phụ  , tuy lời lẽ   khéo léo cho lắm, nhưng  bắt đầu lo liệu việc xây nhà .
 
Con rể sắp về cửa, cháu dâu cũng sắp về cửa, e rằng    đến sẽ càng ngày càng đông,   nhà rộng rãi thì  .
 
Nghe  nhà   xây nhà, những nam nhân trong thôn Đào Thủy đều nhiệt tình chạy đến giúp đỡ.
 
"Trần nhị ca khách khí  gì chứ,   xem nhà nào trong thôn  mà  từng uống thuốc thang nhà  ?"
 
“  đó, Thu  còn cứu cả mạng thằng út nhà  nữa kìa."
 
"Thôi đừng dài dòng nữa,   mau tay  việc , xây xong nhà sớm còn kịp cho Xuân  thành ! Nói  nhé, đến lúc đó rượu mừng  để    uống vài chén cho !"