Ôn Dạng lắc ngón tay với Lâm Tụng, khóe miệng cô cong lên: "Anh ở nước ngoài quá lâu rồi, không hiểu tình cảm võ hiệp của người Trung Quốc, hãy xem đi."
"Tôi cược bộ phim này không chỉ kinh điển mà còn có thể kiếm tiền."
Đối mặt với Ôn Dạng đầy khí thế, Lâm Tụng nhẹ nhàng chớp mắt, ý nói cứ chờ xem.
Ôn Dạng nhớ ra điều gì đó, cô lấy một hộp quà từ trong túi xách ra, đưa cho Lâm Tụng.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Lâm Tụng, Ôn Dạng ra hiệu không cần nghi ngờ, đó là dành cho anh, thấy Lâm Tụng không muốn nhận.
Ôn Dạng: "Nhiệm vụ anh cần thực hiện bây giờ là mở nó ra."
"Xem có thích không?"
Lâm Tụng vừa mới bày tỏ lòng trung thành, Ôn Dạng bảo anh làm gì thì anh làm, Ôn Dạng sao chép lại, Lâm Tụng cũng nuốt lời từ chối trở lại.
Anh ấy mở hộp quà, nhìn thấy đồ bên trong mà ngẩn người.
"Đây là... CD lưu trữ của chị tôi? Hộp CD là do chị tôi tự tay trang trí, bảo quản rất tốt."
Lâm Tụng nói đến chị gái, vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt giảm đi không ít, trở nên mềm mại và sinh động.
Anh nâng niu vuốt ve hộp CD, những vật trang trí lông xù trên đó và nét chữ quen thuộc, giọng điệu mang theo sự hoài niệm.
"Trước đây tôi nghe chị ấy nói đã chuẩn bị một số quà tặng cho người hâm mộ, rất ít và sau ngần ấy năm trôi qua... Tổng giám đốc Ôn, cô lấy được nó bằng cách nào?"
Sự tò mò chuyển sang Lâm Tụng.
Ôn Dạng cũng không giấu giếm: "Tôi thấy trên sàn giao dịch đồ cũ, đối phương là người hâm mộ Tả Tuyền nên vẫn luôn giữ lại nhưng cả gia đình họ sắp di cư ra nước ngoài, không tiện mang theo nên định giao lại cho người cũng yêu thích Tả Tuyền như cô ấy."
Ôn Dạng thấy vậy thì cho rằng Lâm Tụng sẽ muốn nên đã mua nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chuyen-gia-chong-sap-phong-gioi-giai-tri/chuong-231.html.]
Tất nhiên ở giữa thực ra còn xảy ra một số khúc mắc nhưng Ôn Dạng không định nói với Lâm Tụng.
Ôn Dạng: Lâm Tụng có vẻ thích, thích là được.
Lâm Tụng cẩn thận cất CD của chị gái đi, chân thành cảm ơn Ôn Dạng: "Tổng giám đốc Ôn, cảm ơn cô."
Ôn Dạng xua tay: "Khách sáo quá rồi."
Không cần khách sáo như vậy, Lâm Tụng đã cống hiến rất nhiều cho công ty, đây không là gì cả.
...
Trước đây Lâm Tụng luôn có thể nhanh chóng vào trạng thái làm việc nhưng lần này lại có chút khác biệt.
Anh ấy luôn không kìm được mà nhìn về phía ngăn kéo, bên trong đựng chiếc CD mà Ôn Dạng vừa đưa cho.
Ánh đèn chiếu vào người đàn ông mặc áo sơ mi đen, thân hình cường tráng, phản chiếu lên khung cửa sổ bên cạnh khuôn mặt điển trai của người ưu tú, không còn vẻ quyết đoán g.i.ế.c chóc như thường lệ.
Lâm Tụng cảm thấy trong lòng mình có gì đó lay động.
Quà tặng, chỉ có mình anh ấy có sao?
Sự bồn chồn khó hiểu khiến anh ấy đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài, dù sao thì với trạng thái này cũng không thể làm việc tốt được.
Ôn Dạng và Phùng Lỗi đang ở tầng khác của công ty để thảo luận về kịch bản, Lâm Tụng vừa đi thang máy đến tầng đó thì Phùng Lỗi đã cầm thẻ từ trong phòng họp đi ra với vẻ phấn khích.
"Thảo luận xong rồi à?" Lâm Tụng hỏi nhưng mắt lại nhìn chằm chằm vào tấm thẻ trên tay Phùng Lỗi.
Lâm Tụng cảm thấy đó có vẻ là thẻ sức khỏe của một phòng khám đông y nào đó.
Phùng Lỗi cũng chứng minh điều đó, anh ta quen Lâm Tụng trong thời gian này rồi, tiến lên bắt chuyện.
"Vừa thảo luận xong, giám đốc Lâm, xem này, tổng giám đốc Ôn tặng tôi thẻ năm của phòng khám đông y!"