Trợ lý của Ôn Dạng vừa cảm thán cô em gái bảo bối thật ngầu, phản ứng nhanh nhạy, vừa nhanh chóng tiếp lời.
"Vậy anh nghi ngờ là có thể cướp điện thoại của người khác để xem album ảnh sao?" Cũng là một đạo lý.
Tên to con cướp điện thoại hoàn toàn im bặt.
Nhưng đã báo cảnh sát rồi, vẫn có nhân viên công tác ngăn cản không cho người ta đi đón con, còn có hành động xô đẩy.
Ôn Dạng phát hiện ra điểm này, cô phát ra một tiếng "Á." thật to.
Sau đó cô ngửa người ra sau, từ từ ngã xuống, miệng còn kêu: "Xô đẩy rồi, xô đẩy rồi, đầu choáng quá, sao toàn thân đau thế..."
Bà lão bị xô đẩy ngây người đứng đó, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Ôn Dạng.
Nhân viên công tác xô đẩy nhìn Ôn Dạng cách mình tận mấy người, càng trợn tròn mắt.
Anh ta nghĩ, anh ta cũng không có xô đẩy cô mà.
Mà trước đó Ôn Dạng ở đây một hồi bận rộn kêu gọi, người đi đường không nhận ra cô, bây giờ lại xuất hiện tình huống đụng chạm.
Có người phát ra nghi vấn: "Ôn Dạng?"
Xung quanh vang lên những tiếng bàn tán hỗn độn.
"Chết tiệt, hình như thật sự là Ôn Dạng!"
"Ôn Dạng, nghe quen quá, là người dọn dẹp rác trong giới giải trí đó sao?"
Đã có người bắt đầu chụp ảnh quay phim Ôn Dạng.
Thân phận của Ôn Dạng được xác nhận. √
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chuyen-gia-chong-sap-phong-gioi-giai-tri/chuong-283.html.]
Ôn Dạng: "..." Bị nhận ra rồi nhưng Ôn Dạng cũng không thấy mất mặt.
Ôn Dạng tháo khẩu trang, chào hỏi những người đi đường nhiệt tình.
Người mất mặt hẳn là người nhỏ bé lại thích ra vẻ.
Mà người nhỏ bé lại thích ra vẻ trong một mảnh tiếng bàn tán cuối cùng cũng không thể tiếp tục giả điếc giả câm, chạy lon ton đến.
Đầu tiên cô ta dọn sạch những nhân viên công tác đang chặn đường: "Các người làm gì vậy, không bảo các người chặn đường."
Tiếp theo cô ta làm ra vẻ xin lỗi với những người xung quanh: "Thật ngại quá mọi người, làm phiền rồi..."
Rất nhanh cô ta tươi cười đưa tay về phía Ôn Dạng, muốn bắt tay: "Cô Ôn Dạng, tự giới thiệu một chút, tôi là Thường Lạc Nhu, bình thường tham gia chương trình tạp kỹ kể vài câu chuyện cười, coi như là diễn viên hài độc thoại..."
Ôn Dạng cùng không ít người đi đường ở hiện trường, lúc này mới biết được tên của đối phương.
Ôn Dạng không định bắt tay, không cần thiết: "Thôi bỏ đi."
Ôn Dạng lùi về sau một bước, cô nghiêng đầu hỏi lại một lần: "Cô làm nghề gì?"
Thường Lạc Nhu tưởng Ôn Dạng không nghe rõ, vì vậy lại lặp lại một lần nữa.
Trợ lý hiểu rõ Ôn Dạng lại cảm thấy cô em gái bảo bối này đang chuẩn bị tung đòn quyết định.
Quả nhiên, Ôn Dạng nhìn Thường Lạc Nhu kéo dài giọng nói "Ồ." một tiếng, sau đó chỉ ra: "Cô thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, tôi còn tưởng cô học kịch Xuyên nữa."
Thiệu Xuyên biến mặt.
Thường Lạc Nhu đối xử với người đi đường với thái độ cao cao tại thượng, đối mặt với yêu cầu muốn đi lại bình thường của mọi người hoàn toàn không để ý; bây giờ biết Ôn Dạng đến, còn báo cảnh sát, cô ta lập tức chạy đến, thái độ mang theo sự nịnh nọt rõ ràng.
Mặt Thường Lạc Nhu đầy vẻ xấu hổ, những người xung quanh nghe hiểu đều bật cười, tiếng vỗ tay vang lên.