Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Khi đó Tiểu Dương ứng tuyển  trợ lý,    quản lý của Vu Diệu Yên nhắc nhở,  cung cấp giá trị cảm xúc cho nghệ sĩ.
Lúc đó Tiểu Dương  nhận   vấn đề gì nhưng cô   ngờ giá trị cảm xúc  là  hình thức mắng chửi họ.
Hơn nữa Vu Diệu Yên cũng   ngay từ đầu  mắng chửi họ, mà là theo thời gian quen , từng chút một nâng cấp.
Từ khó chịu đến trách móc,  đến mắng chửi  ngừng, một  mắng kéo dài mấy tiếng đồng hồ.
Tiểu Dương và những  khác  phục vụ Vu Diệu Yên theo kiểu quỳ gối, Vu Diệu Yên thậm chí còn   tự  tất, trực tiếp duỗi chân chờ nhân viên bên cạnh  tất cho cô .
24 giờ trực điện thoại, Tiểu Dương từng  chạy nửa thành phố lúc ba giờ sáng để mua đồ cho Vu Diệu Yên, Vu Diệu Yên còn chê Tiểu Dương chậm,  mắng Tiểu Dương một trận tơi bời.
Trợ lý của Ôn Dạng thực sự kinh ngạc, cô  cũng từng   nhiều đồng nghiệp sống  khó khăn.
 như  thì quá khó chịu ?
Chỉ  thôi  thấy ngạt thở .
Trợ lý của Ôn Dạng  nhịn  hỏi một câu về mức lương.
Vài nghìn.
"..." Cả hội trường đều im lặng.
Ôn Dạng cũng mở rộng tầm mắt, thái dương đau nhói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chuyen-gia-chong-sap-phong-gioi-giai-tri/chuong-302.html.]
Trời ạ, đây là coi   như nô lệ mà chỉ trả cho   vài nghìn.
Tiểu Dương   cách nào, những  khác cũng   cách nào, dù  hợp đồng cũng ở chỗ Vu Diệu Yên, họ  đền nổi  tiền .
Hơn nữa Vu Diệu Yên   hậu thuẫn lớn như .
Thực  Tiểu Dương vốn  thể tiếp tục chịu đựng, cô  là một cô gái nhút nhát và chất phác,  sự thao túng tinh thần   dần quen.
Giọt nước tràn ly của cô  là——
Tiểu Dương: "Mắng  thì cũng  nhưng  thực sự  thể chấp nhận  việc ông   bệnh nặng,  định về thăm ông  cuối, Vu Diệu Yên  cho  nghỉ phép,  dù   về cũng vô dụng,   ý nghĩa gì,     là bác sĩ."
"Còn mắng  là đồ xui xẻo,   những chuyện   cô  khó chịu."
" là  mà,    là công cụ vô cảm, đó là ông nội  nuôi  lớn."
Tiểu Dương  đến đây thì  nức nở, cô   Vu Diệu Yên đuổi xuống đường cao tốc vì phản bác Vu Diệu Yên và nhất quyết xin nghỉ phép về thăm ông nội  cuối.
Khuôn mặt vốn  nghiêm trọng của Ôn Dạng giờ đây   sập phòng.
Tiểu Dương vốn  kiềm chế  cảm xúc mà suy sụp, thấy sắc mặt của Ôn Dạng cô  theo phản xạ  điều kiện mà tim đập thót một cái.
Ôn Dạng phiền  ? Cũng chê cô  xui xẻo ?
Ôn Dạng vội vã: "Nhà ông cô ở , đưa cô qua đó  !"
Tất cả những chuyện  tạm dừng, đưa Tiểu Dương  thăm ông nội !