Tim  thót một cái, đừng bảo bố  thật sự léng phéng với bà  đấy nhé.
 
 
9.
 
 
Tuy nhiên   ̉nh suy nghĩ xa hơn.
 
 
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Bởi vì lời  mới   chọc   điên tiết.
 
 
Mặt bà  xanh lét như tàu lá. Vừa quăng một bàn tay về phía ,   lẩm bẩm: "Đồ súc sinh, mày  còn   tiếng  ?"
 
 
Đương nhiên ai ngu mà  trơ  chịu đòn,  nghiêng đầu né thoát, châm chọc hỏi vặn : "Vậy bà và   tiếng  ?"
 
 
Bà nội chống chế: "Hai chuyện khác ."
 
 
"Ha, khác chỗ nào?"
 
 
Bà nội miệng đầy lý lẽ ngang ngược: "Mày và Đoàn Duy  kết hôn còn gì? Mày chủ động chia tay Đoàn Duy  đó Miên Miên  xác định quan hệ yêu đương với     là xong  ?"
 
 
Tống Diễm chấm nước mắt: "Miên Miên nhà   khổ thật đấy. Từ nhỏ    khỏe mạnh,   còn  bao nhiêu thời gian để sống. Khó khăn lắm mới mong cầu gì đó mà cuối cùng cũng  thể  ."
 
 
Nguyễn Miên lã chã chực : "Mẹ,  đừng  nữa. Tại con bất hiếu, sức khỏe chẳng  như ai, lớn bằng từng  vẫn còn  khiến cả nhà  bận lòng."
 
 
 và chị cả chịu ấm ức   bao nhiêu   tay  con Tống Diễm, Nguyễn Miên  nên thuộc lòng đường  nước bước của chiêu kẻ tung  hứng .
 
 
Một khi Nguyễn Miên mang sức khỏe   là gia đình  sẽ xót thương nó gấp bội và dốc hết sức giúp nó  như ý .
 
 
 bắt đầu mất kiên nhẫn: "Được,   ở đây  chướng mắt các  nữa, giờ  dẫn Đoàn Duy  luôn,  ?"
 
 
Vừa  thấy  định dẫn Đoàn Duy  thì Nguyễn Miên    yên.
 
 
Đoàn Duy   thì nó còn quyến rũ   kiểu gì , thế là nó vội vàng giật giật tay áo Tống Diễm, : "Con biết cả nhà cũng chỉ   cho con, nhưng nếu chị Đào Đào   đồng ý chia tay  Đoàn Duy thì thôi ." 
 
 
Nó lau khóe mắt. "Muốn trách thì trách con phúc mỏng phận bạc,  sớm chút gặp  thanh niên  như  Đoàn Duy."
 
 
Nó  dứt lời thì tất cả   bắt đầu nhao nhao xuýt xoa thương xót,  ai tiếp tục gây gổ với  nữa.
 
 
Nơi    ghê tởm quá,   thẳng hoa viên tản bộ. 
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chuyen-gia-tham-dinh-tra-xanh/5.html.]
Lang thang bên ngoài hơn nửa giờ, gần đến giờ cơm  mới chậm rãi về nhà.
 
 
Vừa  cửa,  thấy bà thím Tống Diễm  chờ sẵn.
 
 
Gặp , bà  nở ngay một nụ  cực kỳ dối trá: "Đào Đào,  nhanh thế  về ?"
 
 
Nhanh á? Để   thấy cái bản mặt của bọn họ,   ngoài hơn ba mươi phút  đó.  
 
 
 lờ bà ,  thẳng  trong, ai ngờ Tống Diễm khoác tay , gồng sức kéo  ngoài: "Trong nhà bí rì rì , thím cũng   ̉n bộ một chút. Cháu  dạo vài vòng cùng thím ."
 
 
 nhíu mày, Tống Diễm  giờ  từng  thiết nhiệt tình với  như .
 
 
Chuyện khác thường tất  điều mờ ám.
 
 
 lấy hết sức bình sinh giằng  khỏi sự kìm kẹp của bà , rảo bước  nhà.
 
 
Ít phút     tại  Tống Diễm  ngăn cản   nhà .
 
 
Bởi vì Đoàn Duy đang   bồn rửa tay trong phòng bếp, còn Nguyễn Miên thì đang ôm lấy   từ phía , khuôn mặt trắng nõn dán sát tấm lưng rộng lớn của .
 
 
Tư thế  mật miễn bàn.
 
 
10.
 
 
Tống Diễm thở hồng hộc đuổi theo, đắc ý : "Nguyễn Đào, tình yêu  ,  phân kẻ tới   tới  . Cháu  , Đoàn Duy và Miên Miên nhà thím xứng đôi  bao. Nếu cháu thức thời thì nên chủ động buông tay  là ."
 
 
Khi bà  thở  mấy câu  thì đúng lúc Đoàn Duy thúc một cùi chỏ  đằng .  
 
 
"Á!"
 
 
Nguyễn Miên bất ngờ  kịp trở tay, mặt còn đang treo nụ  mãn nguyện mà m.ô.n.g  yêu thương hôn sàn nhà .
 
 
Khoảnh khắc đó, cảm xúc trong ánh mắt nó phức tạp vô cùng,  ngạc nhiên  tủi  còn xen lẫn cả đau đớn.
 
 
  sang Tống Diễm, nhếch mép: "Thím ạ, xem  tình yêu vẫn phân thứ tự tới  tới  đấy."
 
 
Tống Diễm  ̉nh bận tâm đến lời mỉa mai của  nữa , bà  chạy vội tới  mặt Nguyễn Miên: "Miên Miên, con   chứ?"
 
 
Nguyễn Miên ấm ức đến ứa cả nước mắt: "Mẹ, m.ô.n.g con đau quá, tay cũng đau lắm."