Chuyển Nguy Thành An, Ta Được Tướng Công Nuông Chiều - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-11-08 15:29:27
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh Quyết khỏi đánh giá cô nương mặt một nữa.
Giang Lạc Dao trông vẻ ôn nhu yếu đuối, gì , thoạt quả thật dễ khiến lơ là, nhưng nếu tiếp xúc kỹ càng, cô nương vẫn chút tiểu tính tình.
Mượn danh nghĩa “quan tâm”, cố ý chọc một câu, nàng cũng thật cá tính.
Thịnh Quyết thầm nghĩ, sẽ so đo với nàng nữa.
Sau đó khi Hứa Lạp vén rèm chắn tuyết cho , theo bản năng đầu một câu - Không cần tiễn ngoài, nếu ngươi nhiễm lạnh, bản vương lo lắng đến thăm ngươi nữa.
Giang Lạc Dao đáp - Biết , đây là Vương gia trách thường xuyên bệnh, gây thêm phiền phức cho ngài.
Hai ngầm hiểu ý , đều nghĩ mau chóng rời , nhất là gần đây đừng gặp nữa.
Ngay lúc , tấm rèm mà Hứa Lạp vén lên bỗng nhiên lay động, hóa là một trận gió cuốn theo những bông tuyết nhỏ li ti như cát bụi bay tới.
Không lệch nghiêng, vặn phủ kín mặt Nhiếp chính vương.
Khiến ở cửa cũng , bây giờ thì , gió tuyết tạt mặt, Thịnh Quyết lập tức cảm thấy cổ họng ngứa, nhịn ho khan vài tiếng, khi mở miệng nữa, giọng khàn đặc.
Thịnh Quyết: “…”
Ma ma kê thuốc cho sáng nay tới, thấy cảnh , vội vàng bảo trở .
Ma ma : “Bệnh của Vương gia vẫn khỏi hẳn, đừng để đầu đầy mồ hôi hứng gió lạnh.”
Ma ma bắt mạch cho , bệnh tình e là sẽ nặng thêm, mấy ngày nay ngàn vạn đừng chủ quan, thuốc vẫn uống, mặt cũng chú ý.
Thịnh Quyết nghĩ đến bát thuốc khó uống , sắc mặt liền trở nên lắm.
Hắn dứt khoát coi những lời như gió thoảng bên tai, dậy bỏ .
Ma ma ngăn , cũng dám ngăn, chỉ thể trơ mắt đối phương đội gió lạnh buổi sớm, ăn mặc phong phanh mà rời .
Sáng sớm thế , lạnh lắm, lời chứ.
Ma ma để ý thấy cô nương nhà ngoài chiếc áo khoác đang mặc , còn mang theo một chiếc áo choàng khác, bèn đề nghị Giang Lạc Dao choàng chiếc áo đó lên Vương gia.
Giang Lạc Dao đáp ma ma bằng giọng nhẹ nhàng.
Chiếc áo choàng đêm qua vẫn còn khoác vai Nhiếp chính vương, mới trả , thấy Nhiếp chính vương ý định mặc tiếp.
“Vương gia thể cường tráng, chắc hẳn sẽ vì chút gió tuyết mà nhiễm bệnh nữa .” Giang Lạc Dao , “Người chán ghét bệnh tật, chắc hẳn những thứ bệnh vặt cũng sẽ cố ý tránh xa thôi.”
Nhờ chiếc áo choàng của nàng, Thịnh Quyết nhiễm bệnh trong đêm.
nhờ câu của nàng, Thịnh Quyết hứng trọn cơn gió lạnh nhất lúc sáng sớm, thứ bệnh tật mà chán ghét vẫn tìm đến như thường.
Bệnh đến như núi đổ.
Nhiếp chính vương bao giờ cảm lạnh, , coi như là một trận bệnh tật long trời lở đất, thậm chí còn cáo lui việc triều chính mấy ngày liền.
Các đại phu y thuật cao minh đều đến Vương phủ mấy bận, cả thái y giỏi nhất trong Thái y viện cũng đến.
Thịnh Quyết đều nếm thử hết các loại thuốc khó uống.
Cuối cùng, chịu nổi nữa, bèn lạnh mặt cho gọi ma ma bên cạnh Giang Lạc Dao tới, bịt mũi uống bát thuốc ban đầu .
Cuối cùng cũng khỏi bệnh.
Lần , Thịnh Quyết thể thừa nhận Nhạc Xương hầu quả thực để tâm đến con gái , ngay cả ma ma sắp xếp bên cạnh Giang Lạc Dao cũng y thuật.
Không chỉ y thuật, Thịnh Quyết nhớ những chuyện xảy trong thời gian , cảm thấy vị ma ma một e rằng thể sánh ngang với nửa Thái y viện .
Câu “hiểu chút ít” của ma ma e rằng cũng là khiêm tốn.
Sau khi khỏi bệnh, Thịnh Quyết chút tò mò gọi ma ma : “Y thuật của bà cao minh như , tại thể cô nương nhà bà vẫn yếu ớt như thế? Bệnh của nàng khó chữa ?”
Ma ma : “Cũng bệnh gì đặc biệt nghiêm trọng, chỉ là cô nương sức khỏe yếu, trời lạnh trời nóng, lúc nào cũng dễ nhiễm bệnh, thường xuyên mắc một bệnh vặt.”
Nghe bà , cứ như thể cô nương nhà bà lúc nào cũng ốm là do thời tiết điều .
Thịnh Quyết tự cho rằng cũng khá ngang ngược vô lý, giờ so với nhà họ Giang, thấy vẫn còn khá rộng lượng.
Thịnh Quyết quả thực nên lời.
Hắn , cả phủ Nhạc Xương hầu, ai là cưng chiều cô nương nhà họ.
Điều thật khó hiểu.
Nhiếp chính vương vốn cô độc bạc tình cuối cùng cũng nảy sinh chút tò mò, , rốt cuộc là như thế nào, mới đáng để cả phủ hầu gia chân thành cưng chiều yêu thương như ? Là yêu nàng thể yếu ớt, suốt ngày ốm đau? Hay là yêu cái tính khí tiểu thư của nàng, khi lên cơn thì lời như d.a.o găm, đ.â.m thẳng lòng ?
Thịnh Quyết hiểu lắm, và cảm thấy - nhất định là Nhạc Xương hầu hư , cho nên cả phủ đều sắc mặt hầu gia, mới đối xử với Giang Lạc Dao như .
Người đời đều ích kỷ, đời đều bạc tình, cho dù một hai kỳ lạ sẵn sàng m.ó.c t.i.m móc phổi đối xử với khác, thì đó cũng chỉ là chuyện hy hữu.
Khi một nhóm đồng thời đối xử với một nào đó, thì nhất định xuất phát từ chân tâm.
Cảm tình kiểu chúng tinh phủng nguyệt, rốt cuộc cũng lẫn lộn lợi hại quyền thế, nếu thì thể duy trì lâu dài .Thịnh Quyết nghĩ, vị tiểu hoàng đế ở Kinh thành , dù hiện tại chỉ là một linh vật nhỏ bé quyền thế, nhưng những cung nữ ma ma và các đại thần bên cạnh chẳng cũng nhao nhao chạy tới lấy lòng ? Hắn so sánh như , liền nhanh chóng hiểu .
Giang Lạc Dao là đích nữ nhà họ Giang, là con đầu lòng khi Nhạc Xương hầu phong quan tiến tước đến tột đỉnh, một phủ hầu gia lớn như , tất nhiên dốc hết tâm sức để cưng chiều, gì lạ cả.
Nhiếp chính vương Thịnh Quyết tìm cớ và lý do, cố gắng thuyết phục bản , kìm nén sự tò mò trong lòng.
“Cô nương nhà bà, chút huyền học .” Hắn như , đích tiễn ma ma, “Mọi đều bằng lòng yêu thương nàng , cũng là một chuyện kỳ lạ, đối với bản vương mà , đầu tiên gặp cô nương nhà bà, mà cũng sinh chút phản cảm nào.”
Trông đáng ghét - đối với Nhiếp chính vương kiêu ngạo bạc tình mà , chính là lời khen ngợi lớn nhất .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chuyen-nguy-thanh-an-ta-duoc-tuong-cong-nuong-chieu/chuong-6.html.]
ma ma , bà là cá tính, trong mắt bà, khen ngợi là khen ngợi, chán ghét chỉ đơn thuần là chán ghét.
Bất kỳ từ ngữ trung tính nào rõ ràng, đại khái đều là vì giữ thể diện, che giấu sự chán ghét mà thôi.
Ma ma ngay lập tức sững sờ, bà tin cô nương nhà bà như , mà Nhiếp chính vương ghét bỏ?
Cô nương nhà bà gì?
Hình như gì?
Tại Nhiếp chính vương ghét bỏ cô nương?
Cô nương Vương phủ cũng bao lâu, trong thời gian đó nhiều nhất cũng chỉ gặp Vương gia hai , như ?
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của ma ma, Hứa Lạp cảm thấy đối phương chắc hẳn hiểu lầm điều gì đó, vội vàng giải thích vài câu: “Vương gia nhà gần nữ sắc, thấy nữ tử bình thường liền cảm thấy phiền lòng, ghét bỏ là sự tiếp nhận lớn .”
Ma ma suy nghĩ một lát, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Ồ, đúng , bà hình như từng trong phủ hầu gia qua một , Nhiếp chính vương , cả mang khí chất cô độc, mệnh cách cũng cứng, ít quý nữ thử kết duyên với Vương gia, kết cục đều gì.
Nói dễ một chút, chính là hung sát, cô độc, mệnh cứng...
Nói một cách dễ hiểu, chính là khắc vợ.
Ma ma nhớ lúc cô nương nhà bà chuẩn đến Nhiếp chính vương phủ, cũng lo lắng hỏi hầu gia và phu nhân, hình như hầu gia nhắc đến lời của một vị đạo sĩ xem bói nào đó, mới giải tỏa nỗi lo lắng của .
Tuy nhiên, tuy rằng đạo sĩ xem bói pháp thuật cao thâm, nhưng hầu gia cũng tin tưởng.
Hầu gia đặc biệt dặn dò bọn hạ nhân như bà.
Cô nương nhà bà - ở Nhiếp chính vương phủ, nhưng đến quá gần Vương gia, kẻo gì đó , Vương gia trách phạt, hoặc là nhiễm quá nhiều sát khí của Vương gia, đổ bệnh.
Ma ma hiểu , và dùng ánh mắt thương cảm xót xa Nhiếp chính vương.
Thịnh Quyết:???
Hắn chút khó hiểu, đây là ánh mắt gì ?
Sao giống như đang thương hại ?
Mình cần khác thương hại và đồng cảm ?
Hung bạo như , ánh mắt đồng cảm như , thật đúng là hiếm thấy.
“Cũng một thời gian gặp cô nương nhà bà.” Thịnh Quyết bỗng nhiên nhớ tới, liền thuận miệng một câu, “Nếu bản vương xử lý xong việc tồn đọng, rảnh rỗi sẽ đến thăm Giang Lạc Dao.”
Ma ma vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ “Nhiếp chính vương khắc vợ”, nhất thời kịp phản ứng, cảm xúc trong lòng kịp che giấu, vô tình để lộ ngoài.
Bà tâm tư của Nhiếp chính vương , chỉ một ánh mắt đó, khiến sắc mặt đối phương trầm xuống.
Thịnh Quyết cảm thấy khó hiểu - cảm giác ma ma gặp Giang Lạc Dao?
Chuyện đúng.
Cũng giống như ánh mắt “đồng cảm” khó hiểu , ánh mắt bài xích bây giờ cũng kỳ lạ.
Rõ ràng là hầu gia nhà bọn họ cố ý đưa con gái đến phủ , như thể cưỡng ép cướp đoạt tới ?
Hắn còn .
Hơn nữa - cũng chỉ thuận miệng , dù là Nhiếp chính vương luôn bận rộn, cho dù gặp Giang Lạc Dao, cũng vấn đề gì.
Thịnh Quyết gặp lắm.
mà bây giờ.
Hắn ánh mắt bài xích của ma ma chọc giận, cái loại tâm lý phản nghịch lập tức nổi lên, cứ trái ý bọn họ, xem Giang Lạc Dao gần đây đang gì.
Thịnh Quyết càng nghĩ càng thấy tức giận.
- Nhất định là bọn hạ nhân mấy lời đồn đại nhảm nhí, cho rằng Nhiếp chính vương là mệnh cách hung sát cô độc, sợ ảnh hưởng đến cô nương nhà bọn họ.
Thịnh Quyết liền nghĩ, Giang Lạc Dao Nhạc Xương hầu đưa đến phủ , liên quan gì đến bọn hạ nhân, cần gì bọn họ lo lắng ? Không mắt thì thể gì? Chẳng lẽ thể đổi gì ?
Tiễn ma ma , Thịnh Quyết cũng yên lòng việc của nữa.
Hắn hỏi Hứa Lạp: “Vị đích nữ nhà họ Giang gần đây đang gì?”
Hứa Lạp : “Giang cô nương hình như gần đây bệnh, từ ngày Vương gia rời hôm đó, bệnh cũ của cô nương tái phát, nàng đến vấn an , nhưng vẫn khỏi, nên nhiều ngày thể đến gặp .”
Thịnh Quyết ngẩng mắt: “Cái ‘ ’ của ngươi, cũng khá tỉ mỉ đấy.”
Hứa Lạp ý trách móc trong lời của , khan một tiếng, dám cãi nữa.
Hai trong sân, Nhiếp chính vương động tĩnh gì, Hứa Lạp cũng dám động, nhất thời hai cứ im lặng như , bầu khí chút yên tĩnh.
Thịnh Quyết lên tiếng: “Ngươi việc gì ?”
Hứa Lạp: “...”
Sao thể chứ.
Vương gia gần đây bận, tất nhiên cũng bận, thể việc gì chứ.
Hơn nữa, Vương gia , là hạ nhân, thể tự ý đầu rời ?
Hứa Lạp cảm thấy khó hiểu, dùng ánh mắt khó hiểu Vương gia nhà một lúc, đột nhiên! Hiểu hàm ý trong câu !
Hứa Lạp dè dặt đề nghị: “Hay là... Lão nô cùng Vương gia xem Giang cô nương?”