Diệp Bất Phàm trầm giọng : “À… lão già  còn  c.h.ế.t .” Liễu Họa Linh  , trợn tròn mắt, mặt tràn đầy vẻ khó tin,  một lúc lâu  mới  hồn, kinh ngạc hỏi: “Chưa c.h.ế.t? Vậy  vẫn còn ở Lam Tinh ư? Ở Lam Tinh   thể liên lạc với con? Chuyện   thể nào! Người thật sự là cha Diệp Bất Phàm ?” Trong lòng Liễu Họa Linh tràn ngập hoài nghi và khó hiểu, nàng  tài nào hiểu  vì   nhà   thể xuyên  gian từ Lam Tinh liên lạc với , hơn nữa  còn thông qua hệ thống thông tin của Địa Phủ.
 
Đối mặt với một loạt câu hỏi của con dâu, Diệp Bất Phàm  bất đắc dĩ, y  lúc  mà giải thích  chuyện sẽ  phiền phức, bèn  một cách ngắn gọn súc tích: “Họa Linh ! Chuyện    trọng điểm, cứ gác  , thời gian đàm thoại chỉ  mười phút, chúng  vẫn nên  chuyện chính thì hơn! Ngụy Thi Anh  ở chỗ con ,  thể gọi nàng  tới đây ?”
 
“Người thật sự liên lạc với con từ Lam Tinh ? Vậy  đợi con một lát, con gửi một tin nhắn.” Liễu Họa Linh nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng vẫn quyết định tin tưởng cha một . Nàng cầm điện thoại trực tiếp gửi tin nhắn cho Ngụy Thi Anh, hỏi nàng  rảnh ,  thể đến đây trong vòng mười phút .
 
Chẳng bao lâu , Liễu Họa Linh nhận  thư hồi âm của Ngụy Thi Anh,  là công việc bận rộn,   thời gian, nếu  gặp mặt thì  đợi đến ngày mai. Liễu Họa Linh thuật  tình hình  cho Diệp Bất Phàm.
 
Mèo con Kute
Diệp Bất Phàm thở dài một tiếng,  chút thất vọng : “Đáng tiếc thật,  gặp  thì thôi . À  , các con ở Địa Phủ sống cũng  đấy chứ? Còn  cả công việc nữa!”
 
Liễu Họa Linh  : “Vâng, Địa Phủ bây giờ  thiếu , phàm là nhân loại  chút tu vi nào đó,  khi c.h.ế.t đến Địa Phủ  chung đều sẽ  chiêu mộ  công nhân viên, đương nhiên , ưu tiên chiêu mộ   công đức,  công đức hộ thể mới  thể tự do hành động ở Địa Phủ. Cho nên, công đức  quan trọng, các  nhất định  tích lũy nhiều công đức nhé.”
 
Diệp Bất Phàm, Diệp Phong, Diệp Mộng Linh ba  lặng lẽ   trong video ảo  chuyện say sưa,  mặt dần hiện lên một nụ  an lòng. Họ  thấy trạng thái hiện tại của Liễu Họa Linh, những cảm xúc tiêu cực như nỗi nhớ nhung và lo lắng trong lòng dần tan biến,   đó là một sự ấm áp và yên tâm.
 
Diệp Bất Phàm khẽ vỗ vai con trai và cháu gái, cảm khái : “Thấy con bé như ,  cũng yên tâm . Không ngờ  khi c.h.ế.t đến Địa Phủ vẫn  thể sống .”
 
Diệp Phong gật đầu, trong mắt lấp lánh lệ quang, giờ đây thấy nàng an  như , tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng  buông xuống.
 
Diệp Mộng Linh hướng ánh mắt về phía Liễu Họa Linh trong màn hình, trong mắt tràn đầy sự sùng bái, đây chính là mẫu  của  đó! Dường như ở Địa Phủ còn là một công chức nữa chứ!
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chuyen-sinh-thanh-meo-linh-khi-khoi-phuc-ban-hop-mu/chuong-335-cuoc-goi-dia-phu.html.]
Lúc , Liễu Họa Linh tiếp tục : “À  , cha! Diệp Phong và Mộng Linh bây giờ thế nào ?” Diệp Mộng Linh nhanh nhảu cướp lời, hưng phấn : “Mẫu , con và phụ  bây giờ đều  , chúng con bây giờ đều  thể    chuyện đó,  cứ yên tâm . Con  cho  , con bây giờ  là thực lực cấp Kim Cương  đó, cấp Kim Cương mười tuổi đó, lợi hại ?”
 
Liễu Họa Linh  giọng trẻ thơ ngọt ngào của con gái, trong khoảnh khắc chợt rưng rưng nước mắt, nàng  chút chấn động : “Cấp Kim Cương mười tuổi ư…!!! Con gái bảo bối của mẫu  thật lợi hại, quả thực là thiên tài ngàn năm khó gặp! Mẫu  tự hào về con.”
 
Diệp Mộng Linh vui vẻ  rộ lên, tiếp tục : “Mẫu , thực lực của con đều là Tiểu Hắc đưa lên đó, Tiểu Hắc bây giờ xấp xỉ một tháng tuổi ,  là cường giả cấp Tinh Diệu  đó!” Giọng  của nàng trong trẻo êm tai, tựa như tiếng chuông bạc .
 
Tuy nhiên, Liễu Họa Linh vẫn    hiểu lời con gái . Nàng cứ ngỡ Tiểu Hắc là bằng hữu hoặc sư phụ của Diệp Mộng Linh, giúp nàng  tiến bộ trong tu luyện.
 
Liễu Họa Linh tò mò hỏi: “Ồ? Tiểu Hắc là ai ? Lại  thể giúp con tăng cường thực lực?” Diệp Mộng Linh đắc ý  , giải thích: “Tiểu Hắc là một con mèo đen nhỏ mà con nhặt , nó còn  đầy một tháng tuổi đó,  là cường giả cấp Tinh Diệu !”
 
Liễu Họa Linh trợn tròn mắt, kinh ngạc : “Một con mèo đen nhỏ  đầy một tháng tuổi  là cường giả cấp Tinh Diệu ư! Đây là ấu thú thần thú !” Nàng  khỏi cảm thấy chấn động, một con mèo nhỏ như    thể sở hữu sức mạnh cường đại đến thế, quả thực là hiếm thấy.
 
Diệp Mộng Linh đang chuẩn  trả lời câu hỏi của mẫu , thì đột nhiên  thấy trong hình ảnh xuất hiện một gã mặt mũi hung tợn, xanh lét nhe nanh. Dáng vẻ của   đúng là phù hợp với hình tượng quỷ sai trong Địa Phủ mà   vẫn hình dung.
 
Quỷ sai mặt xanh lè, giọng điệu nghiêm khắc : “Giờ  việc mà còn  thời gian rảnh rỗi buôn chuyện với  khác, ghi  một !” Nghe , nụ   mặt Liễu Họa Linh lập tức thu ,  chút sợ hãi : “Xin  đại nhân,    nhất định sẽ  tái phạm nữa, xin  tha thứ cho   .” “Hừ,     tái phạm.” Quỷ sai mặt xanh lạnh lùng hừ một tiếng, chuẩn    rời .
 
Còn ở một bên khác, Diệp Mộng Linh  khẽ lẩm bẩm: “Đại thúc  xí  thật đáng ghét,    vài câu với mẫu  thì   ?” Giọng trẻ thơ của nàng thông qua hệ thống liên lạc truyền , quỷ sai mặt xanh động tai một chút,  đầu  , dường như ánh mắt của  xuyên qua  gian vô tận chiếu thẳng  đại sảnh Diệp gia, vẻ mặt hung tợn của  khiến ba  Diệp gia và cả Tiểu Hắc đều biến sắc.
 
Tiểu Hắc lúc  trong lòng  chút căng thẳng: C.h.ế.t tiệt,    thể  thấy chúng !