Chúng nhân trực tiếp tiến đến khu nghỉ ngơi của Tháp Thí Luyện,  nhao nhao tìm  chỗ trống mà an tọa. Ghế  nơi đây  lượng đầy đủ, đủ để dung nạp tất cả  , khiến   cảm thấy khá thoải mái và rộng rãi. Bấy giờ, Thành chủ Tiêu Hàn cũng  tới cửa Diệp gia, đang ấn chuông. Diệp Mộng Linh  tự giác   mở cửa,  hình nàng tức khắc biến mất tại chỗ cũ. Khoảnh khắc kế tiếp, tay nhỏ của nàng nắm lấy tay lớn của Tiêu Hàn,   nữa phát động thuấn di, đem Tiêu Hàn cùng trở về Tháp Thí Luyện.
 
“Mộng Linh hiền điệt nữ đây thuật thuấn di quả nhiên tiện lợi mau chóng!” Tiêu Hàn  mặt lộ  nụ  tán thưởng, từ đáy lòng khen ngợi .
 
“Hì hì,” Nghe  Tiêu Hàn khen ngợi, Diệp Mộng Linh khóe miệng nhếch lên, nở rộ  nụ  rực rỡ như hoa xuân.
 
Lúc , Tiêu Thiên Sương với  phận lão trưởng bối khẽ ho khan, mở miệng : “Ngươi tiểu tử   đây  xuống . Chuyện kế tiếp   , là thế ! Lão Chu mở hộp mù, từ bên trong thu  một vật nhỏ  thể dự đoán tai họa tương lai. Thông qua nó, mấy  chúng   chứng kiến một trận tai họa lớn cấp độ hủy diệt thành thị sắp giáng xuống!”
 
Lời   của Tiêu Thiên Sương, Diệp Phong một nhà ba  đều  hiểu. Dù  bọn họ đều từng  kinh nghiệm mở hộp mù, sâu sắc  rõ trong hộp mù  gì là  , mở  một vật phẩm  khả năng dự đoán tương lai cũng   chuyện gì hiếm lạ. Thế nhưng, Tiêu Hàn giờ phút   một mặt mơ hồ,     đầu đuôi  .
 
“Không , lão cha! Người rốt cuộc đang  cái gì ? Ta       hiểu! Hộp mù gì? Đại tai họa gì? Lại còn thứ gì đó  thể dự đoán tương lai? Chuyện  cũng quá hoang đường !”
 
Tiêu Thiên Sương trừng mắt  đứa con trai của  một cái, bực bội : “Ngươi  hết im miệng, lát nữa  sẽ giải thích với ngươi. Thế nhưng  mắt, vẫn là  tiên bàn về chuyện tai họa tương lai . Lão Dương, ngươi lấy đoạn ghi hình  cho bọn họ xem .”
 
Khi dấu hiệu tai họa khởi động, hiện trường  hai lão nhân   ghi chép, dùng pháp khí định vị tiến hành ghi hình, Dương Văn Lí chính là một trong  đó. Hắn lấy  pháp khí định vị của , thành thạo chạm mở kho lưu ảnh,  đó điều chỉnh đoạn ghi hình đó , và ấn nút phát.
 
Tiêu Hàn, Diệp Phong, Liễu Họa Linh, Diệp Mộng Linh và Tiểu Hắc  một bên đều hiếu kỳ vây quanh ,  tận mắt chứng kiến cảnh tượng tương lai  rốt cuộc là như thế nào.
 
Đoạn ghi hình   dài, tổng cộng cũng chỉ do mấy đoạn hình ảnh ngắn ghép  mà thành, tổng thời lượng cộng  cũng chỉ vẻn vẹn hơn một phút mà thôi.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/chuyen-sinh-thanh-meo-linh-khi-khoi-phuc-ban-hop-mu/chuong-364-doi-sach-cua-tieu-han.html.]
Theo hình ảnh  ngừng chuyển đổi, mắt của   càng mở càng to,  mặt tràn đầy vẻ chấn kinh và phẫn nộ. Không bao lâu , đoạn ghi hình liền phát xong, mấy  mới từ trong đoạn ghi hình chậm rãi  hồn.
Mèo con Kute
 
Diệp Phong và Tiêu Hàn   một cái, hai  đều  suy nghĩ của riêng ,  nhanh, Tiêu Hàn liền mở miệng .
 
“Ta lát nữa sẽ  thông báo cho Vương Xán. Chỉ cần   cảnh báo sớm, kịp thời ngăn chặn,    thể giải quyết chúng  khi yêu thú đến. Đến lúc đó chỉ cần  và Diệp Phong  một chuyến là !”
 
Diệp Phong cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình, với sức mạnh hiện tại của  và Tiêu Hàn, c.h.é.m g.i.ế.c mấy con chim nhỏ  vẫn  thành vấn đề.
 
Tiêu Thiên Sương gật đầu : “Được,  chuyện  cứ giao cho các ngươi. Lão Dương đem đoạn ghi hình trao cho bọn họ một bản. Mau chóng   cảnh báo sớm, địa điểm chính là bên ngoài Nam môn Vĩnh An thành, tuyến cảnh báo kéo dài thêm chút! Còn thời gian thì  thể xác định,  thể là ngày mai, cũng  thể là mười, hai mươi ngày !”
 
Tiêu Hàn lập tức cam đoan : “Rõ,  cứ yên tâm , bảo đảm  để chúng tiếp cận bất cứ một tòa thành thị nhân loại nào!”
 
Tiêu Hàn  khi cam đoan xong,  nghĩ đến một vấn đề khá phiền phức, : “Chỉ là… mấy ngày sắp tới,  khi mấy con ‘tặc điểu’  đến,  và Diệp Phong  thể  đồn trú tại Vĩnh An thành. Dù  phát hiện tặc điểu xong là  kịp thời ngăn chặn, thời gian  quan trọng. Nhà chúng  còn nhiều chuyện   lắm,  là lão cha  và các vị giúp trông coi một chút?”
 
Dù  một tòa Trường An thành rộng lớn, mỗi ngày cũng   ít chuyện vặt cần thành chủ xử lý, hôm nay nơi  xuất hiện một đầu yêu thú ăn thịt  cường đại, cần phái   xử lý, ngày mai chỗ   xuất hiện vấn đề .
 
Thành chủ phủ cũng cần   trấn giữ, đúng như lời  thành  thể một ngày   chủ, nếu  sự việc sẽ càng ngày càng tích tụ!
 
Diệp Phong chợt : “Có lẽ chúng  cũng  cần đồn trú tại Vĩnh An thành,  ở đây  thứ !” Diệp Phong  ,  từ trong nhẫn  gian lấy  một lọ d.ư.ợ.c tề màu vàng.