Triệu Thành Tài cuống quýt chặn  mặt chị gái của  yêu . Hắn quỳ xuống, tự tát  cái mặt vốn sưng vù của : "Quyên , đừng bỏ  mà,   thể sống thiếu em… Em nghĩ tới tình cảm bao nhiêu năm nay của chúng  …" 
"Anh còn mặt mũi nhắc tới tình cảm !" Cái mặt heo của thằng nhát gan vốn chảy đầy nước dãi, giờ  nó tự tát cho văng nước bọt tung tóe khắp nơi. Đã dơ bẩn  còn mất mặt. 
Mụ già lúc đó thấy  chút mất thể diện, cố gắng vớt vát: "Quyên Quyên, đừng nóng vội, con nghĩ kỹ , bây giờ  dễ dàng gì mà tìm  thằng nào  điều kiện như con trai  ." 
Mụ  xòe ngón tay  liệt kê: "Học vấn cao, vẻ ngoài cũng , công việc  , tính cách thật thà…" 
Đại học cũng chẳng  bằng cấp gì cao siêu. 
Cái hồi  mới  trường , tìm việc suốt nửa năm  . Cuối cùng khó khăn lắm  mới   một công ty nhỏ,  copywriter quèn, lương bằng ông bảo vệ cổng, nghĩ  chỉ thấy một bầu trời nước mắt. 
Người  chẳng   vẻ  trai của Triệu Thành Tài. Ít nhất thì  kém xa Ngô Ngạn Tổ  đây. 
Công việc của Triệu Thành Tài hình như cũng là do bố vợ kiếm cho. Còn cái chuyện   tính cách thật thà… 
Hình như bà  nghĩ "thật thà" là từ đồng nghĩa với từ "nhu nhược" thì .
Wao, đếm sơ sơ… Hình như Triệu Thành Tài chẳng  cái tích sự gì.
"Hình như bà  hiểu lầm gì về con trai  ." Bố vợ hút xong  cuối, búng tàn thuốc  gạt tàn: "Lúc   thấy thằng nhóc  thấy  vẻ thật thà, tưởng chúng nó sống yên  qua ngày. Nhà cửa, xe cộ đều là  lo hết, lương của nó mỗi tháng chỉ  năm nghìn tệ thì  mua cái nhà vệ sinh cũng  tích cóp tám năm." 
Ông  lấy điện thoại , gửi một tin nhắn: "Rồi, giờ thì công việc của con trai bà cũng  còn nữa." 
Ông   dứt lời thì điện thoại của thằng nhát gan reo lên. Nó  danh bạ,  dám chậm trễ, run rẩy bắt máy:  "Alo, sếp ạ,  em đây em đây… À, đừng mà sếp ơi, em sẽ cố gắng  việc thật , sếp cho em thêm một cơ hội …" 
Bên  cúp máy bằng tốc độ ánh sáng.
Thằng nhát gan cầm điện thoại, thất thần ngã vật  đất.
Mụ già suy sụp luôn : "Các  thật sự  tuyệt tình đến mức  ? Các  nghĩ kỹ , ly hôn , nó chỉ là đồ cũ,  thằng đàn ông nào thèm lấy nữa?"
" đồng ý lấy cô !" Một  đàn ông từ trong đám đông bước . Mặt   đỏ bừng, kích động đến mức  hưng phấn, liên mồm : " đồng ý,  đồng ý." Ai    tưởng   cầu hôn  . 
"Ơ,   Đồng  đến đây?" Bạn gái  ngạc nhiên. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-ay-la-ban-gai-toi/chuong-7.html.]
 : "Cậu  là ai thế?" 
"Bạn trai cũ của chị gái em. Họ quen  từ bé, lên cấp ba  đại học, ở bên  năm năm liền." 
"Thế   chia tay?"
"Hồi đấy còn trẻ con, hai  cãi  vì chuyện nhỏ,  còn yêu xa, ai cũng  chịu nhường ai, thế là…" Bạn gái  : "Sau , cái thằng họ Triệu   theo đuổi chị…" 
 ngẩng đầu  kỹ   . Một mét tám, dáng  vạm vỡ,  là  thường xuyên tập luyện, bộ vest     nhận  hiệu gì, nhưng  chất liệu thì  chắc chắn   đồ rẻ tiền. Mọi mặt của   đều bỏ xa Triệu Thành Tài mười tám con phố.
Anh   chị , trong mắt tràn đầy dịu dàng: "Vốn dĩ định đến  em  cuối  sẽ buông tay.   ngờ, ông trời  bạc đãi … Mối tình   thành, giờ em độc  mà  cũng độc , chúng    từ đầu nhé?" 
Chị gái của  yêu  đang mặc váy cưới - sững sờ luôn. Anh Đồng tiến về phía chị, từng bước chân  chậm rãi mà kiên định. Ánh sáng từ đèn chùm pha lê chiếu bóng họ lên tường, đúng là một đôi trai tài gái sắc. Nhờ , cái hiện trường mà chúng   dốc lòng chuẩn  cũng  coi là phí công. 
Thằng "chồng cũ" nhát gan  cam tâm chắn  mặt  Đồng: "Mày  cái gì đấy!" 
Anh Đồng đá văng nó : "Cút!" Khi  ngẩng đầu đối mặt với chị , vẻ mặt  trở nên tươi . 
 : "Cậu  gốc Tứ Xuyên ?" 
Bạn gái  thắc mắc: "Sao  ?" 
"Chứ   cái nghề "đổi mặt"  học từ ai." 
Anh Đồng vòng tay qua vai chị , chân thành cúi đầu với mụ già: "Cảm ơn bà    điều, để cuộc đời   còn gì tiếc nuối." 
Mụ già ôm ngực, ngã phịch xuống ghế, suýt nữa thì ngất  vì tức.
Anh Đồng  : "Tiện thể  thêm một câu, con trai mà bà lấy  tự hào ,  ngoài thật sự chẳng là cái thá gì cả, cô lễ tân ở công ty  còn  bằng cấp cao hơn nó." Ngừng một chút,    tiếp:"À đúng , con trai bà ban nãy hình như đánh bạn gái  đúng  nhỉ,  dùng tạm cái mặt của con trai bà một tí nhé." 
Vừa ,     xổm xuống, xoa xoa tay, cạy mặt thằng nhát gan . Cứ một tiếng "Bốp" là một cái tát. Tất cả    mặt vỗ tay tán thưởng.
Anh Đồng mỉm  đáp ,   bước mấy bước đến  mặt mụ già: " thấy bà cũng trơ trẽn lắm, bà cũng  bạn gái  tức giận  đúng  nhỉ, thế thì  cũng dùng tạm cái mặt già của bà một chút nhé." 
"Mày, mày  cái gì?!" Mụ già kinh khiếp.