Hôm  là cuối tuần, bố  nhà họ Lục gọi  về nhà ăn cơm.
Vừa đến nơi,  phát hiện Lục Tri Nhiêu   sẵn ở đó.
Lục Tri Văn luôn là  xuất sắc nổi bật, như hình mẫu lý tưởng mà đám trẻ chúng   noi theo.
Anh khiến   cảm thấy  cách thật xa vời.
 em trai , Lục Tri Nhiêu,  là một tên phá phách chính hiệu.
Lục Tri Nhiêu bằng tuổi , và chúng  luôn học cùng một lớp.
Cậu  là kiểu bạn  c.h.ế.t  sống  với .
Nhìn thấy , Lục Tri Nhiêu liền kéo ghế bên cạnh : "Qua đây." Cậu , mắt vẫn dán  trò chơi  điện thoại.
"Trông  cứ như kiểu sắp c.h.ế.t ." Vừa chơi game,   liếc   một cái.
 chống tay lên bàn, thấp giọng hỏi: "Anh  rốt cuộc thích kiểu  như thế nào?"
Vừa  câu hỏi, Lục Tri Nhiêu lập tức hiểu  đang nghĩ gì.
Cậu bật : "Chắc chắn   kiểu như ."
 tức giận đập mạnh lên vai : "Nói chuyện cho tử tế !"
Khi chúng  đang ầm ĩ, cửa đột ngột mở .
Lục Tri Văn mặc áo sơ mi sáng màu, tay khoác chiếc áo ngoài,    dẫn .
Anh  xuất hiện,  động tác của  đều dừng .
Ánh mắt  nhàn nhạt lướt qua  và Lục Tri Nhiêu,  tùy ý  xuống đối diện chúng .
Mẹ   bếp tiếp tục nấu ăn cùng dì giúp việc,  chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn mon men đến  bên cạnh Lục Tri Văn.
 rót cho  một tách , ghé sát  hỏi: "Sao   đến đây?"
Lục Tri Văn nghiêng mắt  , ngón tay thon dài cầm lấy tách , nhưng  trả lời.
Bên  bàn, Lục Tri Nhiêu bỗng bật  to mà chẳng buồn che giấu.
 ,   hỏi một câu thừa thãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-chap/chuong-7.html.]
Đây là bữa tiệc gia đình, là bữa cơm mà  Lục Tri Văn nhất định  triệu tập   cho đủ mặt.
Trước mặt ,  lúc nào cũng căng thẳng, hỏi  những câu ngớ ngẩn.
Lúc nào  cũng thể hiện một cách thật tệ hại.
  lẽ vì mất mặt quá nhiều ,  cũng tự phát triển một hệ miễn dịch để che đậy nỗi  hổ của .
 nuốt nước bọt, cố tìm một chủ đề khác để .
 hỏi: "Tối qua  trực ca, giờ  mệt ?"
Lục Tri Văn đặt tách  xuống, khẽ tựa đầu   ghế.
Khi  còn  kịp phản ứng,  bất ngờ đưa tay lên chạm   gáy .
Cái chạm  như thể nhấn nút "tạm dừng"   .
Lục Tri Văn  nhắm mắt , khẽ : "Đến giờ ăn thì gọi ."
Thu Vũ Miên Miên
Bàn tay  rời khỏi gáy , nhưng ngón tay  lướt qua da ,  thô ráp và nóng bỏng.
Khiến tim  như  bùng cháy.
Sau bữa trưa, Lục Tri Văn   về đội.
Khi   xe,  cũng  theo,  bên cửa xe .
 dúi  tay  hai quả quýt   ấm: "Anh khát thì ăn ."
Lục Tri Văn nổ máy, nhướng mày  .
Ánh mắt  còn nghiêm nghị, chỉ mang chút ý dò xét.
Dưới ánh mắt ,  bối rối gãi gãi má, thấp giọng : "Em chọn mãi trong đĩa hoa quả đấy, hai quả  chắc chắn ngọt."
Trong  tiếp xúc ngắn ngủi, Lục Tri Văn nhận lấy hai quả quýt từ tay .
"Vào nhà ." Anh .
 mím môi,  theo xe , cố  thêm một câu cuối: "Có thời gian,  cũng nên nghỉ ngơi một chút."
Lục Tri Văn chỉ giơ tay vẫy nhẹ, ý bảo   trong.