Lâm Vy mặc một bộ đồ yoga xinh  đầy sức sống, trông như  mới tập thể dục buổi sáng về,  trán còn lấm tấm mồ hôi. Dưới ánh nắng sớm mai, làn da trắng hồng càng thêm rạng rỡ.
Cô  lập tức  tới,  mật khoác tay , giả vờ trách móc bố  .
"Bố, , hai  đừng  chị nữa. Chị dạo  áp lực học hành lớn, tâm trạng  , ăn nhiều một chút cũng là chuyện bình thường."
Cô   ,  nhét một ly sữa ấm nóng  tay , dịu dàng .
"Chị ơi, đây là sữa nguyên kem, em  hâm nóng sẵn cho chị , còn cho thêm mật ong nữa, bổ sung năng lượng,   cho sức khỏe."
Lại là cái giọng điệu quen thuộc ,  là cái sự quan tâm giả tạo .
 cúi đầu, để tóc che  vẻ lạnh lẽo trong mắt, giọng khàn khàn "ừm" một tiếng,  hảo nhập vai một đứa con gái tâm trạng chán nản  khi  chỉ trích.
 lúc , điện thoại của  reo, tên  gọi hiển thị là "Cố Ngôn".
 nhấc máy, cố gắng  cho giọng    vẻ nghèn nghẹn vì tủi .
"Alo, Cố Ngôn..."
Đầu dây bên  im lặng hai giây,  đó là giọng Cố Ngôn cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
"Lâm Tri Hạ, cô  thể phấn chấn lên một chút  ?"
"Vy Vy   với  , dạo  trạng thái của cô  tệ."
"Cô   bạn bè  bây giờ đang bàn tán về cô như thế nào ?"
"Cứ thế  nữa, cô cứ ở nhà , đừng đến trường học nữa!"
Kiếp ,   cũng ,  lúc  cần an ủi, cần một chỗ dựa nhất,    dùng những lời lẽ tổn thương nhất để đẩy  .
 nắm chặt điện thoại, khớp ngón tay trắng bệch, mạnh tay ném điện thoại xuống đất,  đó ôm mặt chạy về phòng, đóng sầm cửa .
Trong phòng khách truyền đến tiếng bố   mắng mỏ và tiếng Lâm Vy giả vờ lo lắng khuyên giải.
 dựa  cửa, lắng  động tĩnh bên ngoài.
Trên mặt  lúc    lấy một giọt nước mắt, chỉ  nụ  lạnh lẽo.
Không lâu ,  tiếng gõ cửa.
Là Lâm Vy.
Giọng cô  vọng qua cánh cửa, mang theo một chút lo lắng và quan tâm  đúng mực.
"Chị ơi, chị mở cửa  ?"
"Đừng  khó  nữa. Chị xem, em nấu cho chị món lê chưng đường phèn mà chị thích nhất ,  thể  ấm họng,  giúp tiêu hoả,  ?"
Nghe thấy hệ thống  vang lên tiếng nhắc nhở tích luỹ,  hít sâu một , chuẩn  tinh thần, mạnh mẽ kéo cửa .
 dùng đôi mắt đỏ hoe, trừng mắt  cô .
Cô   vẻ mặt của  dọa cho giật , nhưng ngay  đó, cô  khôi phục  vẻ mặt dịu dàng lương thiện, đưa bát canh trong tay về phía .
"Chị ơi, uống một chút , đây là tấm lòng của em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-co-co-trung-nhung-toi-co-he-thong/chuong-2.html.]
"Anh Cố Ngôn   là lời giận dỗi thôi, uống xong chị nghỉ ngơi cho , ngày mai chúng  cùng  học  ?"
  thấy vẻ đắc ý thoáng qua, gần như  thể nhận  trong đáy mắt cô , gật đầu tủi  lau khóe mắt, lén lút mỉm .
"Được, cảm ơn em gái."
***
Ngày hôm ,  và Lâm Vy cùng đến trường.
Khoảnh khắc  đẩy cửa lớp học , tiếng ồn ào lập tức im bặt.
Hàng chục ánh mắt như đèn pha chiếu thẳng  .
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Từ khuôn mặt sưng phù của , đến  hình cồng kềnh, vụng về của . Những ánh mắt từng yêu mến  ghen tị giờ đây chỉ còn  sự khinh bỉ trần trụi và hả hê.
"Trời ơi, đó   là Lâm Tri Hạ ? Sao cô   biến thành thế ?"
"Nghe   rối loạn nội tiết, do uống thuốc hormone đấy. Mặt sưng như đầu heo  kìa."
"Chậc chậc, còn  hoa khôi của khoa ngày xưa, giờ thì... thật là thảm hại  nỡ ."
"Xin hãy là em của ngày hôm qua ú u ú ù..."
Tiếng thì thầm xì xào tụ  thành một tấm lưới khổng lồ, giam hãm  tại chỗ.
 cúi đầu, hai tay luống cuống nắm chặt quai cặp sách, đóng vai một con sâu đáng thương run rẩy vì tự ti.
 lúc , Lâm Vy từ phía  lao đến như một tia sáng, dang rộng vòng tay che chắn cho .
"Các  quá đáng lắm !"
Cô  trừng mắt  tất cả học sinh trong lớp, giọng  nghẹn ngào  đủ.
"Chị  chỉ  ốm thôi mà,  các   thể  chị  như  chứ? Chị   sẽ đau lòng lắm!"
Cô    nắm tay , đôi mắt ngập tràn "xót xa".
"Chị, đừng  họ , trong lòng em chị mãi là   nhất. Đi thôi, em đỡ chị về chỗ ."
Cô  chắn  mặt , lời lẽ ấm áp, hành động chính nghĩa, thế nhưng, từ khóe mắt liếc ngang của cô ,  thấy rõ sự đắc ý và khoái cảm  hề che giấu.
Quả là một màn trình diễn tuyệt vời, cô em gái  của .
 dựa cả    thể gầy gò của cô , mặc cho cô  đỡ, loạng choạng  về chỗ , suốt quãng đường  chịu đựng vô  ánh mắt hoặc thương hại hoặc chế giễu. Sự "bảo vệ" của Lâm Vy   là vô tình  cố ý, càng khiến  trở thành tâm điểm của cơn bão, đồng thời cũng  hình ảnh thánh thiện, lương thiện của cô  càng khắc sâu  lòng .
Cả ngày,  cứ như con khỉ trong sở thú,    vây xem, chỉ trỏ.
Có  cố tình  rơi sách của  xuống đất,  xem dáng vẻ vụng về nhặt đồ của ,   dán mảnh giấy ghi chữ "heo mập"  lưng .
Và Lâm Vy, luôn là  đầu tiên   "bênh vực" .
Sau đó, cô  thì thầm "an ủi"  bên tai, nhưng nụ  trong đáy mắt  càng lúc càng sâu.
Chuông tan học vang lên,    khỏi tòa nhà dạy học thì  một bóng  chặn .
Là Cố Ngôn.
Anh  mặc một bộ đồ thể thao hàng hiệu,  khuôn mặt điển trai hiện rõ vẻ chán ghét và khó chịu  hề che giấu.