Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-Người đau tim c.h.ế.t thì cũng là con chứ . Mẹ xem thời gian đưa bạn về nhà ăn chơi trác táng, một buổi ăn uống của hôm nào 500 ngàn . Vậy mà tiền chợ trong gia đình thì tìm cách vén đến mức chẳng còn mua gì nữa. Lại còn lúc nào miệng cũng chực chờ những câu chửi rủa dành cho con. Con thật sự chịu đựng hết nổi đấy?
-Mày chịu thì mày giỏi mà gói khỏi nhà .
-Mẹ? Được thì , con cũng chả còn tiếc gì cái nhà nữa . Chào .
bức xúc nên trả lời xong liền nhà. Chỉ là tức nên cho hả thôi chứ nếu cũng rõ ràng cho Khang . Ai ngờ thì chồng lập tức đưa tay kéo . Tiếp theo đó bà giơ tay tát mặt một phát đau điếng khiến cho kịp né tránh, cũng nghĩ hành động thế nên lãnh trọn cái bạt tay của .
-Mày…hôm nay mày gan quá ha, tao câu nào mày trả lời câu đó. Còn hả, dễ. Trước khi trả 1 tỷ tiền thằng Khang đưa mày cất cho tao . Định cầm tiền cho trai ăn , tao ngu hơn mày?
hình, ánh mắt đỏ bừng đầy căm phẫn. Chỗ tát mặt bắt đầu dần sưng đỏ và cảm giác đau. đưa tay lên xoa lấy mặt . Vừa cau chặt đôi mày, chua xót đáp trả lời
-Con thật sự nghĩ rằng hành động với con tuyệt tình như ? Con hỏi từ ngày con bước chân dâu cái gia đình , bao giờ con đối xử tệ bạc gì với ạ? Lúc con còn , con còn dành cả tiền lương của để cho hàng tháng xài riêng vì nghĩ lớn tuổi tiền, nếu cần gì mà hỏi xin tụi con thì sẽ ngại nên con luôn chủ động để hài lòng . Trong nhà việc gì con cũng cáng đáng hết từ trong ngoài. Thế mà trong mắt bao giờ coi con là con dâu của , bao giờ dành một chút xíu nào tình thương cho con. Người bình thường thôi mà đối xử với họ một chút, cho họ dù 5, 10 ngàn lúc khó khăn họ còn nhớ ơn đấy. Thế mà con lo cho từ năm đến năm khác vẫn ghét bỏ con như thường. Nói thiệt với chứ, nếu con thương Khang, thương lo cho cái nhà thì con khỏi nhà từ lâu chứ níu kéo ở đến bây giờ để hằng ngày chửi rủa, coi thường con như ? Còn nữa con trả 1 tỷ cho mới cho hả? Dù trả con cũng trả cho Khang chứ dù 1 ngàn từ tiền đó con cũng đưa vì đấy là tiền riêng một từ việc bé Na hưởng di chúc của cụ bên nội. Mẹ là chồng, là bà nội bao giờ cho cháu nội chút gì mà bây giờ chút tiền của cháu cũng nghĩ cách để đớp ạ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-con-voi-anh-re/chuong-12.html.]
, kể , vì ức vì đáng thương cho bản luôn suy nghĩ cho khác, và vì cho chồng hiểu rằng từ đầu đến cuối sống trọn bổn phận của . Chỉ bà là bà sống sai, sống với thôi. Thế nhưng hiểu thì cách nào cũng thể hiểu, họ còn nghĩ dạy đời họ nữa, nên chồng câu nào, cũng chịu suy nghĩ việc bà mà chăm chăm chóng hai tay lên hông lớn giọng đốp chát bằng những lời lẽ mà bà cho rằng chính bà luôn đúng.
-Cái gì? Mày lo cho tao cái gì mà kể hả? Tao cho mày tiền mà mày lo cho cái nhà cũng là tiền của thằng Khang chứ mày chẳng cái đ/é/o gì hết hiểu . Mà thằng Khang là con tao đẻ , lo cho cha là bổn phận của nó. Còn mày kể hả thì vểnh lỗ tai mày lên mà tao nhắc . Ngày tao đồng ý cho thằng Khang cưới mày, chúng mày quỳ lạy van xin tao cho chúng mày lấy thì bây giờ mày kể khổ cái gì, Ai ép mày, ai kề d.a.o cổ bắt mày lấy. Về nhà tao là phúc 10 đời của mày nhé. Nếu thằng Khang vớt mày khi bây giờ mày bọn giang hồ bắt bán qua Trung Quốc gái cũng chẳng . Thế mà còn ơn nghĩa, còn láo toét trả treo.
- là con ngu, ngu nên mới lấy Khang chồng, ngu mới đem tiền của về đây, nai lưng cung phụng lo lắng cho gia đình . Chứ nếu như mà ngày đó con khôn thì dù kề d.a.o vô cổ ép con thì con cũng tha thiết mà về đây . Sung sướng gì khi đây ở mà ham?
-Giờ mày gì cũng , kệ con m/ẹ mày. Biết điều thì ơn biến cho trời để mà tao cưới con khác về đây cho thằng Khang. Ngoài khối đứa xếp hàng vợ dâu nhà còn đến lượt kìa.
Nói chuyện với lý lẽ thì cỡ nào cũng lọt tai họ. Thế nên càng chồng càng khiến thêm thất vọng về nặng nề. Thở hắt một .
-Được con với nữa. Nếu như Khang với con li dị thì gọi Khang về . Viết đơn con ký, rước ai về đây gì con cũng bao giờ ngăn cản nửa.
Nói xong nhanh phòng. Chả thèm mua thèm nấu cái gì nữa cả. Lo cho họ từng miếng ăn từng chỗ ở, đến cái nhà ngày khi về nhà tranh vách lá còn rách te tua. Bao nhiêu tiền dành dụm đều bỏ để sửa sang khang trang như hôm nay thế mà mở miệng họ chẳng xem là cái c.h.ó gì hết. Vậy thì thôi cũng chả cần lo cho họ nửa.