Trương Đào bên cạnh, thể nhịn nổi, trầm giọng mắng:
"Làm gì? Vừa gây họa lớn mà vẫn chừa ?"
Khương Mẫn dọa, im thin thít. Trương Đào cũng cô thêm nữa, vẫy tay gọi tài xế, đóng cửa xe .
Xe của Khương Mẫn khuất bóng, Hứa Vận Nhi liền nhẹ nhàng với Trương Đào:
"Anh Đào, đừng tức giận. Khương Mẫn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của thôi."
Nga
"Hừ, nếu nghệ sĩ nào cũng lời như em thì quá ."
Thấy Hứa Vận Nhi ngoan ngoãn, Trương Đào thở phào, dịu giọng:
" , gần đây vai nữ phụ thứ hai trong một kịch bản mạng, hợp với em. Đợi bên xong, em thử vai xem ."
Hứa Vận Nhi , trong lòng vô cùng vui sướng. Không uổng công những ngày qua cô luôn lấy lòng Trương Đào. Quả nhiên, dùng Khương Mẫn đòn bẩy, Trương Đào ngày càng ưu ái cô , tạo thêm nhiều cơ hội hơn.
Lúc , Cố Cửu Từ trở về phòng. A Linh bên cạnh, mừng rỡ giơ hai nắm đ.ấ.m .
"Cửu Từ, hôm nay em ngầu quá trời!"
"Trận đánh quá ! Tiểu Cửu, lúc đó em thấy, nhưng chị thấy rõ ràng, biểu cảm của Khương Mẫn lúc đó đúng là xuất sắc!"
“Ừm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-cuu-tu-hoac-minh-triet-dai-lao-sung-ngot-the-tan-troi/458.html.]
Cố Cửu Từ bình thản gật đầu, đến ghế sô pha xuống.
“Đầu óc Khương Mẫn đơn giản quá, mượn đao g.i.ế.t cũng .”
A Linh xong, lập tức thu nụ , gương mặt trở nên nghiêm túc:
“Trời ạ! Ý em là, đằng chuyện còn kẻ chủ mưu khác ? Ai thế?”
“Chị nghĩ kỹ xem, đoán thử là ai?”
Cố Cửu Từ nhướng mày, ánh mắt thích thú A Linh. Dù gì cũng là từng là lính, tuy giải nghệ, phản ứng với những tình huống đặc thù của A Linh nhanh nhạy.
“Có là Hứa Vận Nhi ? Lúc nãy Mễ An em, cô là chị họ của em lời nào, mà lúc đạo diễn vạch trần Khương Mẫn, chị thấy sắc mặt cô đặc biệt khó coi.”
Cố Cửu Từ gật đầu, hài lòng:
“Rất , ! A Linh của chúng thông minh đó nha!”
“Đương nhiên!” A Linh đắc ý, đó nghiêm túc :
“Vậy chúng cần phản công ? Hứa Vận Nhi giống như một con rắn độc, núp trong bóng tối, bất thình lình cắn một phát chí mạng. Loại mà ở bên cạnh em thì nguy hiểm quá!”
“Loại rắn độc , đương nhiên dọn sạch . Chỉ điều, bây giờ lúc. Phải đợi thời cơ.”
Cố Cửu Từ với ý vị sâu xa, tay cầm lấy chiếc điện thoại bàn.