Bùi Từ ngờ, cô gái nhỏ mắt khi ngượng ngùng càng xinh đến lạ. Hai gò má ửng hồng, đôi mắt cụp xuống, hàng mi khẽ run nhẹ như cánh bướm đậu — dáng vẻ , chỉ thấy một chữ: ngoan.
Khóe miệng bất giác cong lên, trong lòng dâng lên một cảm giác dịu dàng khó tả. Rõ ràng mới chỉ là đầu gặp mặt, mà ánh mắt cô bé cứ như khắc dấu lòng từ đó .
Phương Tri Ý dáng vẻ của cô trong mắt là : Cô gái nhỏ đầu gặp lạ, còn là nam nhân, cho nên phản ứng như là bình thường.
Bà Lưu thấy thế, liền xòa, bước tới giải vây:
“Bùi đồng chí , Dạng Dạng nhà chúng da mặt mỏng, mong đồng chí đừng để ý.”
Nói xong, bà nhỏ giọng nhắc nhở Phương Tri Ý: “Dạng Dạng, ngoan, chào đồng chí Bùi con."
Bà ngoại Lưu , thanh niên mắt sẽ là họ "hộ tống" cô gái nhỏ biên cương, đến bên trai, nên dù cô gái nhỏ ngượng ngùng, bà vẫn nhắc nhở cô tạo ấn tượng với . Dù là nhờ giúp đỡ thì ngọt một chút vẫn hơn.
Phương Tri Ý càng lúng túng. Không ngờ bà ngoại trực tiếp chỉ chuyện còn chào hỏi , chẳng khác nào vạch trần việc cô đang… đến xuất thần. Mặt cô càng đỏ thêm một tầng nữa, cổ nóng ran như bốc .
Nga
Hít một thật sâu, cô mới ngẩng đầu về phía Bùi Từ, giống mà chào hỏi: “Đồng… Đồng chí Bùi, chào .”
Giọng mềm mại mà trong trẻo, kéo âm cuối theo giọng miền Nam sông nước. Nó quá ngọt, nhưng mang theo dư vị dịu dàng, khiến chẳng tự chủ mà thêm nữa.
Bùi Từ khẽ nhướng mày. Trái tim bỗng như một ngón tay nhẹ nhàng gõ lên, mềm đến mức khiến chẳng dám thở mạnh.
Bùi Từ lúc vô cùng ghen tị với Tri Lễ. Sao Tri Lễ thể một cô em gái ngoan thế chứ! Anh cũng một em gái như !
Giọng cô mềm mại như , dám tưởng tượng cô bé gọi là “” thì sẽ đến mức nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-em-gai-om-yeu-hai-anh-trai-khong-dam-lay-vo/48.html.]
“Dạng Dạng ? Anh và hai em, Tri Lễ ở trường bộ đội chính là bạn học, cùng phục vụ tại một quân khu, là bạn . Tri Lễ thường gọi là Bùi ca, em cũng cần xa lạ quá .” Bùi Từ vẻ gì là ngượng mồm khi dối, ngược còn đắn vô cùng: “Em cứ gọi là Bùi ca, giống như hai em .”
Gia đình họ Lưu rõ Bùi Từ và Tri Lễ thiết đến mức nào. Nghe Bùi Từ giải thích một lượt, họ lập tức hiểu : Đây chắc chắn là tình bạn sinh tử. Bởi , họ chút do dự : “Dạng Dạng, mau gọi "Bùi ca" con.” Nếu gánh một tiếng “Bùi ca”, thì giao Dạng Dạng cho thanh niên , họ cũng yên tâm hơn.
Phương Tri Ý nào Bùi Từ thật , tự nhiên ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Bùi Từ ca.”
Tiếng “Bùi Từ ca” mềm mại, ngọt ngào của cô khiến Bùi Từ lập tức mặt mày giãn , mãn nguyện vô cùng. Sao mà dễ đến thế! Anh chỉ cô gọi là cả đời! (^_^)
***Note: Thân thiện nhắc nhở "Bùi ca", một ngày nào đó chắc chắn sẽ đem chính ở thời điểm đánh ch.ế.t ! :)))
Tiếng "Bùi Từ ca" của Phương Tri Ý cứ như gieo một hạt nắng ấm lòng Bùi Từ, khiến khẽ cong môi, lòng tràn đầy thỏa mãn. Người Lưu gia cảnh , thấy Bùi Từ tự nhiên như nhà, đối với Dạng Dạng ân cần hệt như trai ruột, nỗi lo lắng khi cô xa một . Họ tin rằng, Bùi Từ bên cạnh, Dạng Dạng sẽ chăm sóc chu đáo.
Thế nhưng, yên lòng thì yên lòng đấy, nhưng bà ngoại Lưu vẫn khỏi nén tiếng thở dài. Bà ngỡ Bùi Từ đến đây là để đón Dạng Dạng ngay, và cái ý nghĩ cứ quẩn quanh trong tâm trí bà, biến thành nỗi quyến luyến chẳng rời.
“Tiểu Bùi đồng chí, hôm nay đưa Dạng Dạng ngay ?” Giọng bà ngoại Lưu hỏi, mà nặng trĩu.
Bùi Từ khẽ ngước . Người Lưu gia, ai cũng như ai, đều thể hiện nỡ cùng quyến luyến. Xem , tình yêu thương mà họ dành cho cô gái nhỏ Phương gia lẽ còn sâu sắc hơn cả những gì từng nghĩ.Cô bên cạnh bà ngoại, tay níu cánh tay bà, cứ như cháu gái ruột , thiết vô cùng.
Lúc mới đến, Bùi Từ chỉ nghĩ đơn giản rằng Lưu gia là hàng xóm bụng giúp đỡ chăm sóc cô gái nhỏ nhà họ Phương. Sau khi hai quen với nhai, sẽ lập tức đưa Dạng Dạng về nhà khách cạnh căn cứ để tiện chạy chạy . Tình cảnh của Phương gia hiện giờ, chịu giúp đỡ là may mắn lắm , dám mong chăm sóc Dạng Dạng như con ruột.
cảnh tượng mắt khiến Bùi Từ nghĩ . Tình hình hơn tưởng nhiều. Vậy thì, để Dạng Dạng ở đây, trong vòng tay ấm áp của Lưu gia, chắc chắn sẽ hơn gấp vạn cái sự lạnh lẽo của nhà khách công vụ.
“Dạ , hôm nay cháu thể .” Bùi Từ mỉm , giọng điệu từ tốn, “Cháu còn ở đây vài hôm để lo xong công việc, mới đón Dạng Dạng . Vẫn phiền gia đình chiếu cố Dạng Dạng thêm mấy bữa nữa ạ.”
Bùi Từ chỉ tướng mạo đường hoàng, lời lễ phép, mà lời giống như trai trong nhà. Những lời tai Phương Tri Ý, khiến cô lập tức ngẩng đầu chằm chằm . Tuy rằng cô đối với chặng hành trình kế tiếp của chút lo lắng, nhưng nếu đồng hành cùng mắt , lẽ ... cũng đáng lo đến .