Nghe mấy lời Dương Miên Miên  , Võ Tiểu Tứ nào còn dám ăn,  dùng cái muỗng đảo đảo canh trong bát, thấy hai miếng nhân sâm trong bát, hồ nghi : "Bà chủ của các     bụng tặng chúng  canh nhân sâm thế? Chẳng lẽ là  gì từ chúng ?"
 
Tuế Nhị nhàn nhạt quét mắt  Võ Tiểu Tứ một cái: "Khách quý, ngài mặt vàng môi trắng, tinh hư thể mệt, tướng mạo tầm thường, hầu bao khô quắt,  ai để ý, đòi tiền   tiền, chúng   gì  lấy từ ngài đây?"
 
Tuế Nhị  xong xoay  liền ,  quan tâm đến Võ Tiểu Tứ đang đen mặt phía .
 
"Phụt." Dương Miên Miên  để cho  chút mặt mũi nào,   tiếng.
 
Cô cầm cái thìa, múc mấy muỗng canh,  nhân tiện múc cho Võ Tiểu Tứ mấy muỗng,  : "Cậu     đạo lý, nhanh uống ít  cho bổ."
 
Thấy Dương Miên Miên yên tâm thoải mái bưng chén lên, Võ Tiểu Tứ lúc  mới đau khổ uống một ngụm. Canh nhân sâm  dùng thêm nhiều nguyên liệu khác, tạo nên hương vị nhân sâm đậm đà, nguyên bản.
 
Không    là do canh nóng  ,  nhấp một ngụm canh,  lập tức thấy cả  ấm lên,  ấm lan khắp tứ chi, ngấm  xương cốt, cả  thoải mái. Võ Tiểu Tứ chép chép miệng miệng, dứt khoát một  uống hết chén canh.
 
"Canh cũng  nhỉ." Võ Tiểu Tứ   tô canh, bất mãn : " mà bà chủ  keo kiệt quá , một bát canh to như thế , chỉ bỏ 2 lát sâm bé tý, dù là quà tặng cũng  nên keo kiệt thế chứ?
 
Tuy miệng  như thế, nhưng động tác vẫn  dừng ,  cầm lấy cái thìa chuẩn   múc thêm một chén. Kết quả canh còn   múc đến,   Dương Miên Miên cản : "Lau máo mũi ."
 
Võ Tiểu Tứ lúc  mới cảm thấy cái mũi phía   chút ngứa, lấy tay gạt một cái, quả nhiên một mảnh đỏ như máu.
 
Võ Tiểu Tứ hét lên một tiếng, ngã   ghế: "Lão đại, canh   độc!  trúng độc ."
 
Dương Miên Miên   như một đứa ngốc, liếc mắt một cái: "Cậu đây là hư bất thụ bổ."
 
"Kia...... Vậy  cô   gì?" Võ Tiểu Tứ  tin, lắp bắp dựa  mặt  cây cột.
 
Dương Miên Miên: "  thể so sánh với một tên yếu đuối như  ?"
 
Võ Tiểu Tứ    thể phản bác, liền câm miệng.
 
Dịch Viên quả là xứng đáng nổi tiếng, đồ ăn ngon, phối hợp cũng  hợp lý, bữa cơm  Dương Miên Miên ăn thật thoải mái.
 
Cô  mới  buôngđũa, còn  kịp gọi tính tiền, tên giám đốc béo   đến.
 
"Hai vị ăn xong  ?" Vị giám đốc vẫn , đôi mắt híp  như một đường chỉ, trông  chút giốngphật Di Lặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-124.html.]
 
Võ Tiểu Tứ thật vất vả mới cầm  máo, nhảy tại chỗ thêm 2 cái để chắc chắn là  thật sự chỉ là hư bất thụ bổ,   ngộ độc thức ăn, biểu tình lúc  mới  lên một chút.
 
Hắn lấy ví , vẫy vẫy với vị giám đốc: "Bữa ăn hôm nay  trả, hết bao nhiêu tiền?"
 
Nghe , đôi mắt híp của giám đốc mới hé  một chút,   Dương Miên Miên,    Võ Tiểu Tứ,  chút  xác định hỏi: "Hai vị   suy nghĩ  một chút ?"
 
Võ Tiểu Tứ phất phất tay: "Suy nghĩ gì, sợ    tiền ?" Nói xong,  rút  mấy tờ tiền đỏ : "Yên tâm,   tiền."
 
Thấy , vị giám đốc béo lúc  mới chấp nhận, mở   đôi mắt , biểu tình  mặt tuy vẫn  hiền lành, nhưng  còn bộ dáng vui vẻ như lúc nãy nữa.
 
Đến cả kẻ lỗ mãng như Võ Tiểu Tứ cũng phát hiện , tên béo   vẻ  vui?
 
Giám đốc béo   đồ ăn  bàn, lấy máy tính trong túi , ấn ấn vài cái: "Bàn của 2 vị hết 1088 tệ,   tròn xuống 1080 tệ nhé."
 
Võ Tiểu Tứ dừng  một chút: "Ông  gì cơ?"
 
Giám đốc béo: "Tổng cộng là 1080 tệ."
 
"Sao  thế , bạn    đến đây ăn, bọn họ 7  chỉ ăn hết hơn 300 tệ, chúng  hôm nay chỉ ăn 3 món,   lên hơn 1000 ?" Võ Tiểu Tứ  giá xong, tái hết mặt.
 
Hắn tháng  mới  nhậm chức, chỉ  hơn mười ngày, tiền lương cũng chỉ  hơn 2000, giơ chỉ ăn một bữa cơm mà  tốn của  mất một nửa ."
 
Ánh mắt Võ Tiểu Tứ dừng  canh sâm chén, nghiến răng nghiến lợi: "Có  là do chén canh  ?  là   ý  mà,  là tặng chúng rôi, kết quả  tính tiền. Đồ lửa đảo! Chặt chém!"
 
"Ai  Dịch Viên của  chặt chém?" Võ Tiểu Tứ   , bỗng nhiên một giọng  lười biếng vang lên, một vị mỹ nữ mặc áo dài xanh biếc vén rèm bước .
 
Mỹ nhân tóc ngắn màu đen, dáng  thon dài, dung mạo xinh . Khi cô bước , vạt áo khẽ lay động, những đoá sen, ao nước, cả bầy cá thoắt ẩn thoắt hiện  sinh động.
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Dương Miên Miên  đến  tới, ánh mắt  loé lên,   thật sự là quá ,  như bước từ trong tranh  . Võ Tiểu Tứ  đến ngây ,  gì còn   gì nữa.
 
" là bà chủ ở đây, Thanh Cưu," Người tới  đến  mặt hai , nhẹ nhàng  . Nụ   như  thể  cả ngân hà sáng lên, rực rỡ lấp lánh.
 
"Nếu  cái gì  hài lòng, hai vị  thể  trực tiếp với . Canh  thực sự là  tặng hai vị,  tính tiền."