Võ Tiểu Tứ ở một bên lạnh lùng  Tô Diệp, liếc mắt một cái, âm thầm mặc niệm cho cô  trong lòng. Người cuối cùng dám châm chọc đại sư như thế  biến thành một đống tro tàn.
 
Tô Diệp  xong, mấy  hạn học khác  lôi kéo Dương Miên Miên nữa, mà chuyển sang  cô với ánh mắt quái dị.
 
"Các  ăn thong thả,    đây.." Dương Miên Miên   Diệp Bân  hổ, nhớ   đây  giúp cô  ít, nên cũng   so đo với Tô Diệp, gật đầu với cả bàn    ngoài.
 
Diệp Bân sửng sốt vài giây mới đuổi theo, đỏ mặt giải thích: "Bọn họ  hiểu , nên mới   như thế,   nhất định là  hiểu lầm gì đó thôi."
 
"Không  hiểu lầm gì ." Dương Miên Miên lắc đầu.
 
Người  khi chít, linh hồn sẽ về địa phủ, lễ truy điệu chẳng qua là nghi thức mà  sống tổ chức mà thôi,   ý nghĩa gì với cô cả.
 
Nếu cô  gặp quỷ hồn nào, chỉ cần nhở tiểu Hắc ca cho cô  cửa  là  thể gặp, cho nên kể cả khi cô   tin nhắn đó , cô cũng sẽ  đến.
 
Diệp Bân  lời   cho đơ một chút,    tin tưởng Dương Miên Miên thật sự vô tình như Tô Diệp ,  tin đây chỉ là lời cô   khi tức giận mà thôi.
 
"     nghiệp xong liền  .......tài xế. Có   gặp khó khăn trong quá trình tìm việc ? Văn phòng luật của chúng  gần đây vẫn thiếu một trợ lý..."
 
Diệp Bân  còn  dứt lời,   Tô Diệp cắt lời, giọng điệu kỳ lạ: "Diệp lớp trưởng, vẫn là thôi ,  tài xế  cái gì   chứ,   cũng là dựa  bản lĩnh mà kiếm tiền,   chừng tiền lương còn nhiều hơn chúng  đó, chúng  ở đây lôi kéo  ,   chừng còn ảnh hưởng đến công việc của   đó."
 
Đang , di động của Dương Miên Miên bỗng nhiên vang lên.
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Dương Miên Miên  màn hình di động, vẫy tay với họ: "Ngại quá,   đơn hàng."
 
Võ Tiểu Tứ   tới, vén tay áo lên lộ  cánh tay đầy hình xăm hỗn loạn, kéo kéo miệng   với Tô Diệp: "Đại sư   qua,  chuyện   tích đức, sớm muộn cũng sẽ gặp quả báo."
 
Đơn hàng  phát tự động thông qua ứng dụng Kim Mãn Lộ, âm hồn ở ngay đầu ngõ, chỉ cần lái xe  ngoài là sẽ gặp.
 
Hành khách   là một bà lão chống gậy, vẻ mặt hiền lành  bụng,  thấy xe của Dương Miên Miên đang tiến tới gần , bà cụ mỉm  nhẹ nhàng, môi mấp máy, run rẩy bước  xe.
 
Đây là  đầu tiên Võ Tiểu Tứ tỉnh táo mà  lên xe của Dương Miên Miên,  thấy cảnh tượng ,  chợt nhớ đến đêm đầu tiên gặp Dương Miên Miên.
 
Cậu vẫn nhớ Dương Miên Miên từng   xe  đón một hành khách,   phát sinh nhiều chuyện,  cũng quên mất, giờ  đến bà cụ lơ lửng mà   xe, Võ Tiểu Tứ  nhịn  mà rùng .
 
Chẳng lẽ đêm đó  thật sự gặp  ma ?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-126.html.]
Ngay khi âm hồn lên xe, ứng dụng dựa  chấp niệm của khách mà hiển thị điểm đến của chuyến .   , Dương Miên Miên   điện thoại, cau mày.
 
Điểm đến hiển thị  ứng dụng là ngay tại đây.
 
Nghĩ rằng ứng dụng đang  nghẽn, cô lái xe  một vòng, cuối cùng app vẫn hiện thị điểm đến là chỗ cũ.
 
"Bà ơi, bà tới .", Dương Miên Miên  khung cảnh đường phố quen thuộc ngoài cửa sổ xe.
 
"Nói bậy, đến  mà đến." Bà lão mở đôi mắt đục ngầu  quanh bốn phía: "Không  ở đây,   ở đây, đừng  lừa bà già ."
 
Đây là  đầu tiên Dương Miên Miên gặp  chuyện như , cô thoát khỏi ứng dụng   , đích đến vẫn là ở đây.
 
Ứng dụng của Dương Miên Miên  bao giờ mắc bất kỳ sai sót nào.
 
Dương Miên Miên suy nghĩ một chút, hỏi: "Bà còn nhứo gì về chỗ bà  đến ?"
 
"Nhớ chứ. Tất nhiên là nhớ. Nhà  ở  72, ngõ Văn Hoa.". Bà lão  nheo mắt, dường như đang chìm trong ký ức: "Ngay đầu ngõ,  một cây hoè lớn. Cây ở sân  to hơn tất cả các cây ở sân khác,  tươi , cô  tìm chỗ  cây hoè cao nhất là ."
 
Dương Miên Miên   nhà ở sân bên cạnh: Số 23, ngõ Văn Thư.
 
Ngõ Văn Hoa đó ở  ?
 
"À,  đúng, ngõ Văn Hoa   đổi tên  lâu  ? Đổi từ hơn mười năm  ." Võ Tiểu Tứ là  Cẩm Thành, tất nhiên sẽ  nhiều hơn Dương Miên Miên.
 
" nhớ khi còn nhỏ, khu    quy hoạch , phá dỡ những ngôi nhà cũ, đổi tên phố từ Văn Hoa thành Văn Thư, sắp xếp   nhà."
 
Dương Miên Miên liếc  bà cụ dường như  chút cảm kích nào đang  , cụp mắt xuống.
 
Mười năm  qua,  sớm cảnh còn  mất.
 
Trí nhớ của bà lão dường như  mơ hồ, bà   chỗ bà luôn tâm tâm niệm niệm sớm   chôn vùi theo năm tháng, giờ   đưa bà về chỗ đó  đây?
 
"Cô gái , cô nhanh một chút.". Bà cụ thấy Dương Miên Miên hồi lâu  nhúc nhích thì  chút lo lắng: "Ông già nhà  ngày nào cũng đợi  về ăn cơm  gốc cây hoè đó. Cô xem, trời cũng tối , ông   thấy  về sẽ lo lắng."
 
Dương Miên Miên mím môi, khẽ gật đầu: "Được, bây giờ chúng  ."