Cô Gái Đốt Ma - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-10-14 02:59:04
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Xe chạy chậm qua con hẻm, Dương Miên Miên : "Con quen khu vực , bà , khi nào bà thấy nhà thì bảo con nhé."

 

"Được, ." Bà cụ đồng ý.

 

Dương Miên Miên lái xe chậm rãi vòng qua những khúc quanh trong khu, lực chú ý đặt lên những cây cổ thụ ven đường.

 

Cảnh còn mất, chỉ mong cây hoè tươi mà bà lão nhắc đến vẫn còn đó.

 

"Ơ? Cây ? Tại saolại thấy cây nữa?". Đi vòng hai vòng, sắc mặt bà lão chút lo lắng, bà hai tay ôm cửa sổ xe, ánh mắt chăm chú cửa.

 

Đột nhiên, mắt bà sáng lên, chỉ ngoài cửa sổ và hét lên: "Thấy , thấy ! Cây hoè nhà ."

 

Dương Miên Miên và Võ Tiểu Tứ vô thức về hướng ngón tay của bà.

 

Võ Tiểu Tứ kêu lên: "Đây là Dịch Viên ?"

 

Bức tường đầy dây thường xuân xanh dễ nhận .

 

Vừa bọn họ bằng cổng chính, để ý ở hậu viện một cây hoè to như , chỉ là đây là mặt của Dịch Viên, ở tận trong cùng của con hẻm chứ ở đầu con hẻm như bà cụ đó.

 

Dương Miên Miên nghi hoặc, thấy lão nhân mất kiên nhẫn, liền đỗ xe, đến gõ cửa.

 

"Kẹt..." Cánh cửa hé mở, một cái đầu nhỏ thò từ bên trong, b.í.m tóc nhỏ đó khẽ đung đưa.

 

"Cô ?" Thiên Nhất thấy ngoài cửa, chợt mỉm .

 

Dương Miên Miên nhận mặt mấy giọt nước mắt kịp lau, chóp mũi đỏ, giống như .

 

"Sao ?" Dương Miên Miên hỏi.

 

" sai, bà chủ trừng phạt..." Thiên Nhất hổ xoa xoa mũi: "Quý khách, ngài ?"

 

" hỏi một chút, nhà vốn là 72 ngõ Văn Hoa ?" Dương Miên Miên liếc qua khe cửa đang mở, thấy cây hoè đầy dấu vết năm tháng.

 

"Không ." Thiên Nhất lắc đầu, "Số 72 ngõ Văn Hoa phá bỏ hơn mười năm , hiện tại xây thành đường chính."

 

"Nói bậy." Lão bà quỷ tới: "Cây hoè của rõ ràng là ở trong viện , thể phá bỏ?"

 

"Ồ, đừng đến gần ." Thấy bà lão đến gần, Thiên Nhất co rúm cửa, vẻ mặt sợ hãi: "Mau tránh xa , mà dính bẩn, sẽ Thanh Cưu trách phạt."

 

"Ta tàn nhẫn đến ?" Một giọng lười biếng vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-127.html.]

 

"Thanh Cưu." Thiên Nhất rụt đầu , xoay lè lưỡi.

 

Những ngón tay mảnh khảnh trắng xanh nắm lấy khung cửa, mở cửa , hình cao gầy của Thanh Cưu ở bên cạnh cửa.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

 

"Mời .". Thanh Cưu gật đầu với Dương Miên Miên.

 

dứt lời, âm hồn bà cụ nóng lòng bay .

 

Dương Miên Miên ở cửa một lúc, ngay khi âm hồn của bà cụ bước cửa, ứng dụng nhanh chóng nhắc nhở hành khách đến đích thành công, nhiệm vụ của cô thành.

 

Theo lý mà , cô cần theo bà , nhưng bà chủ Dịch Viên trông vẻ như đang im lặng chờ cô, nên cô đột nhiên xem thử.

 

Võ Tiểu Tứ nhẹ nhàng kéo vạt áo của cô, sắc mặt tái nhợt: "Lão đại, tiểu tử cũng thể thấy quỷ. Cửa hàng quá tà môn, chúng vẫn là nên rời ."

 

"Nếu sợ thì ở bên ngoài chờ . ". Dương Miên Miên xong trong sân, Võ Tiểu Tứ do dự một chút, lén bà chủ xinh của Dịch Viên, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn hèn nhát mà về xe.

 

Chỗ lạ lùng, vẫn nên quý trọng mạng nhỏ , về xe đợi đại sư thì hơn.

 

Trong sân, âm hồn bà cụ trôi dạt đến gốc cây hoè.

 

Trên mặt bà hiện lên một tia lo lắng, trong mắt còn nước mắt, bà ngừng gọi nhỏ: "Lão già, lão nhân, ông ở ? Chẳng chúng hẹn , nếu ông , ông sẽ tán hoè đợi , cùng xuống âm phủ uống canh Mạnh Bà cùng mà. Sao thấy ? Lão nhân, ông lên tiếng ."

 

Hóa là trí nhớ của bà mơ hồ, mà là chấp niệm quá sâu, bà thể thoát .

 

Ngôi nhà là của bà, cây hoè cũng là chỗ ông bà từng hẹn . Ngay khi Dương Miên Miên cho rằng bà lão sắp thất vọng thì lá hoè chợt đung đưa, phát tiếng xào xạc khe khẽ, đó một bóng mờ ảo dần dần hiện rõ.

 

Llà một ông già nhỏ nhắn với vẻ mặt nghiêm túc.

 

"Đây , đừng la hét nữa." Ông lão cau mày lẩm bẩm: "Bà già , tính tình bà vẫn đổi chút nào, vẫn cằn nhằn như ."

 

"Lão nhân. Bà lão thấy bóng dáng của ông già nhỏ bé liền bay tới, nắm lấy bàn tay gầy gò của ông già, vui mừng kêu lên: "Lão đầu tử nhà ông quả nhiên là vẫn đợi ở đây."

 

"Nhìn bộ dáng của bà ." Lão giả đỏ mặt: "bà chủ còn đang ó."

 

Nói xong, ông kéo tay bà lão, kéo bà gần .

 

Bà lão đỏ mặt, đầu Dương Miên Miên, cảm kích : "Lần đều là nhờ cô gái , nếu dẫn tới đây, cũng tìm ông."

 

"Bà già ngốc ." Ánh mắt ông lão đầy vẻ sủng bịnh, "Cũng phảu cảm ơn bà chủ, nếu cô, cây hoè đốn hạ từ lâu, sẽ chỗ cho dung , bà cũng tìm ."

 

 

Loading...