"Đây đều là tạo hoá của hai . Vạn vật đều  linh hồn, gieo nhân  gặt quả . Cây hoè trăm tuổi   hai  chăm sóc nhiều năm, coi như là đền đáp . Giờ duyên phận  kết thúc, hai  nên lên đường thôi.
 
Thanh Cưu vung tay một cái, vải mỏng nhẹ nhàng đung đưa trong gió, giống như tiên nhân giáng thế.
 
"Cám tạ ân đức của hai ." Hai vị lão nhân đồng loạt cúi đầu chào,  đó nắm tay  từ từ biến mất.
 
Tình yêu  nhất  lẽ là như thế .
 
Sau khi hai âm hồn rời , chỉ còn  Dương Miên Miên và Thanh Cưu ở sân , ngay cả Thiên Nhất cũng    chạy  từ lúc nào.
 
"Người dẫn đường cho âm hồn?" Thanh Cưu liếc mắt     phận của Dương Miên Miên: "Hiện tại Minh giới  tuyển  phàm  , xem  mấy tên cổ lỗ sĩ đó gần đây tiến bộ  ít."
 
Dương Miên Miên nhún vai: "Phải theo kịp thời đại thôi."
 
Thanh Cưu gật đầu, khá đồng ý với quan điểm của Dương Miên Miên. Ai  cũng  đổi thôi, nếu   cô kiên trì xuống núi,  lẽ bây giờ cô vẫn là một dã nhân  núi mà thôi.
 
Lúc , chuông điện thoại di động của Dương Miên Miên đột nhiên vang lên, cô mở  xem thì thấy là tin nhắn của Diệp Bân.
 
"Có  uống quá chén, ở đây bắt taxi  khó,  đón chúng  nhé, chúng  đợi  ở đầu ngõ."
 
Dương Miên Miên khóe miệng giật giật, giọng điệu  cũng quá tự nhiên .
 
"Xin , bạn    quá chén,   qua giúp họ một chút, cáo từ." Dương Miên Miên tạm biệt Thanh Cưu, mở cửa    ngoài. Võ Tiểu Tứ đang ngủ gật  xe,  thấy Dương Miên Miên  , lập tức  thẳng dậy.
 
Lúc , bầu trời bên ngoài    tối đen, thời tiết hôm nay  đến nỗi tệ, mây dày đặc,   trăng, chỉ  vài ngôi  rải rác. Đây  là một con hẻm, thậm chí   đèn đường, xung quanh tối đen như mực,   vẻ kỳ lạ.
 
Võ Tiểu Tứ : "Lão đại, bây giờ chúng   về ?"
 
"Đi xử lý mấy con yêu tinh .". Dương Miên Miên khởi động xe, bẻ lái, vòng xe  đến đầu ngõ.
 
Sắc mặt Võ Tiểu Tứ  tái nhợt: "... yêu tinh? Yêu tinh gì cơ?"
 
Không      khi kiến quốc,  ai thành tinh nữa ?
 
Dương Miên Miên: "Không  ."
 
Ở đầu ngõ  ba , họ chính là bạn học mà cô  gặp ở Dịch Viên. Nhìn thấy Dương Miên Miên lái xe tới, Tô Diệp cùng một bạn nam khác lập tức dìu Diệp Bân say rượu tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-128.html.]
 
Tô Diệp cầm điện thoại của Diệp Bân trong tay, liếc  chiếc xe secondhand của Dương Miên Miên, khinh thường nhếch môi: "Tưởng cạu  dám tới cơ."
 
Hừ là các  tự dám ,     dám tới chứ? Dương Miên Miên  hắc hắc: "Lên ,  đưa các   giải rượu."
 
Hai  đỡ Diệp Bân lên xe, khi Tô Diệp  thấy Võ Tiểu Tứ  hù dọa cô cũng ở trong xe, vẻ khinh thường  mặt Tô Diệp càng sâu.
 
Người  nhuộm tóc  xăm hình như , thoạt   thấy   là  tử tế.
 
Tốt  gì Dương Miên Miên là một sinh viên đại học xuất  từ trường luật tử tế,  kể  nỗ lực tìm việc ,   còn giao du với đám du thủ du thực ?
 
Truyền  ngoài thì mất hết mặt mũi trường bọn họ.
 
"Chúng  đều sống ở khu Tây Công viên bên ,  lái xe cẩn thận một chút, haizz,  xe nội kiểu  khó chịu thật." Tô Diệp  khó chịu, lên mặt mà  giống như đang phân phó tài xế riêng của  .
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Không thoải mái thì xuống , chúng  cũng   chở cô.".  Võ Tiểu Tứ hừ lạnh một tiếng. Cậu lăn lộn trong xã hội   mấy năm, vẻ mặt khi  chuyện  chút côn đồ, vẫn  thể doạ một cô bé mới  trường như Tô Diệp.
 
Tô Diệp   móc,  tức giận nhưng   chút sợ hãi, hai  đàn ông bên cạnh, Diệp Bân say khướt, choáng váng, còn Triệu Nhất Hàm thì cúi đầu   gì.
 
Tô Diệp sắc mặt tái nhợt, chỉ  thể chịu đựng.
 
Xe khởi động, Dương Miên Miên liếc  ba    gương chiếu hậu, hỏi: "Bữa   là ai mời?"
 
Những lời  tựa hồ  dẫm trúng chỗ đau của Tô Diệp, sắc mặt càng trở nên khó coi: "Chúng   ăn đều AA. Thời đại  nam nữ bình đẳng, chỉ  phụ nữ ham vật chất mới chờ   bao  ăn."
 
Tuy  như , nhưng trong giọng điệu   giấu nổi chút oán hận.
 
"Ha." Võ Tiểu Tứ  lớn,  đầu ,  từ  xuống  Tô Diệp  ánh đèn đường nhấp nháy ngoài cửa sổ, dùng giọng điệu giễu cợt : "Nếu là mỹ nhân,  sớm   chạy  mời ."
 
Những lời   phá vỡ chút tự mãn mong manh sót  trong lòng Tô Diệp,  cô  tức đến nghiến răng nghiến lợi.
 
Lư Vân khi còn sống cũng thường tham gia những buổi tụ họp thế , lúc đó, tuy  là AA, nhưng các  trai  bao giờ yêu cầu các cô gái đưa tiền. Đâu giống như bây giờ,  nào cô cũng  tự bỏ tiền túi  trả.
 
Dương Miên Miên hai mắt lóe lên, khó trách ba    qua giống như thiếu dương khí.
 
Đồ ăn ở Dịch Viên  thì  vẻ rẻ, nhưng thực chất việc giảm giá là do dương khí của khách hàng bù , nhưng đồ ăn  cũng giàu năng lượng,   cho cơ thể nên coi như cũng công bằng.