Suy nghĩ đột ngột hiện lên trong đầu khiến Tô Diệp giật .
 
 lúc , trong nước bồn cầu đột nhiên xuất hiện một đoàn bóng khí, tiếng ùng ục giống hệt âm thanh cô  thấy trong giấc ngủ.
 
Tiếng lụp bụp càng ngày càng lớn, bọt khí càng ngày càng dày đặc...
 
Đột nhiên, mái tóc đen xõa  , lộ  khuôn mặt gần như tái nhợt của một  phụ nữ.
 
Cô  há miệng, đôi mắt đen ngước lên, đúng lúc đối diện với  ánh mắt của Tô Diệp.
 
Ahhh.
 
Tô Diệp lập tức sợ đến tái mặt, cô theo phản xạ đóng nắp , đập mạnh nắp bồn cầu  đầu  phụ nữ đang  trồi lên.
 
"Có ma! Có ma! Thật sự  ma!".... Tô Diệp   run rẩy, nhưng dù sợ hãi nhưng đầu óc cô vẫn khá tỉnh tào, theo bản năng cô tìm hết đồ vật nặng trong nhà tắm, kê hết lên nắp bồn cầu.
 
Sau khi  xong tất cả những điều , cô mới nhớ   gọi điện.
 
Cô gần như  chút do dự bấm  điện thoại của Diệp Bân, nhưng đổ chuông  lâu vẫn   ai bắt máy.
 
Có lẽ  say quá nên ngủ quên,   thấy gì.
 
Tô Diệp lo lắng đến nước mắt trào , ngay lúc cô  bỏ cuộc thì cuộc gọi cuối cùng cũng   bắt máy.
 
  trả lời điện thoại   là Diệp Bân mà là bạn cùng phòng của , Triệu Nhất Hàm.
 
"Diệp Bân uống nhiều quá, ngủ . Cậu  chuyện gì ?" Triệu Nhất Hàm ở đầu bên  điện thoại hỏi.
 
"Triệu Nhất Hàm,  tới cứu  với!", Tô Diệp sợ đến mức  để ý đối phương là ai,túm lấy sợi rơm cứu mạng, "Cậu mau đến đây,  sợ quá."
 
"Được , đợi một chút.", Triệu Nhất Hàm nhanh chóng cúp điện thoại.
 
Tô Diệp cầm điện thoại, nép   ghế sofa.
 
Quê cô ở một nơi khác, ở nông thôn  trọng nam khinh nữ, từ nhỏ cô    cha quan tâm, yêu thương nên cô  hình thành tính cách mạnh mẽ và bướng bỉnh.
 
Cô một   học,  , vất vả bao  nhiêu lâu, hiện tại cuộc sống   hơn   nhiều.  vì tính cách quá mạnh mẽ, cô  bao giờ  một  bạn ,  duy nhất cô thực sự thích   thích cô, khoảnh khắc , Tô Diệp cảm thấy vô cùng bất lực.
 
Màn hình điện thoại đang bật, trong danh bạ điện thoại gần đây, đầu tiên là  điện thoại Diệp Bân cô  gọi, thứ hai là  điện thoại của Dương Miên Miên mà cô  chép từ điện thoại của Diệp Bân  đó.
 
Ma xui quỷ khiến, ngón tay của Tô Diệp bấm   liên lạc Dương Miên Miên.
 
Dương Miên Miên còn  ngủ, cô  mới  thấy một cú rơi tự do, từ cửa sổ phòng  rơi xuống, đầu rơi xuống , cảnh tượng vô cùng kích thích.
 
Cô   phỏng vấn  hàng xóm cũ đó của cô, nếu  chọn , liệu    nháy lâu ?
 
Vậy mới ,   , đừng  tự tìm đường chít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-132.html.]
 
Dương Miên Miên  hề ngạc nhiên khi  thấy  lạ  ID  gọi  điện thoại di động của .
 
"Alo?". Dương Miên Miên trả lời điện thoại.
 
"Dương Miên Miên." Giọng   lóc của Tô Diệp truyền đến từ đầu bên  của điện thoại, "Cô còn bùa trừ tà ?"
 
Dương Miên Miên  toe toét: "Còn."
 
Tô Diệp: "...   mua một cái."
 
Dương Miên Miên: "Được."
 
Không  tại ,  khi  chuyện với Dương Miên Miên, Tô Diệp cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
 
Nỗi sợ hãi ban đầu qua , cô dần dần lấy   lý trí.
 
Mấy đứa nhỏ lớn lên từ nông thôn, đều  leo núi trèo cây. Tô Diệp lấy  chiếc gậy sốc điện, cầm chắc trong tay,  xổm  cửa phòng tằm. Nếu con nữ quỷ  còn dám trồi lên, cô sẽ dùng cái gậy  dí nó.
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Kết quả là nữ quỷ còn  lên, chuông cửa vang lên, Tô Diệp giật .
 
"Ai thế?" Giọng  Tô Diệp  chút run rẩy vì sợ hãi.
 
"Là , Triệu Nhất Hàm."
 
Tô Diệp siết chặt cây chích điện trong tay,  qua lỗ  trộm  cửa.
 
Nhìn thấy đúng là là Triệu Nhất Hàm, Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm.
 
" đến , nhanh  .". Tô Diệp mở cửa, gọi Triệu Nhất Hàm .
 
Khóe miệng Triệu Nhất Hàm nhếch lên, giống như đang , nhưng đầu   cúi xuống, mắt  ngước lên, cơ mặt  chút mất phối hợp.
 
Tô Diệp đang nghĩ đến cái đầu trong toilet, cũng  nhận  Triệu Nhất Hàm  gì kỳ lạ, cũng  để ý tới việc   đường luôn  xuống  chân.
 
"Anh  đến thì  sẽ phát điên mất." Tô Diệp đóng cửa   nhà vệ sinh, "Nói cho  , hôm nay quả thật   thấy một thứ gì đó  sạch sẽ trong bồn cầu.   mới    doạ, sợ gần chít."
 
Ánh mắt của Triệu Nhất Hàm rơi  lưng Tô Diệp, khóe miệng càng ngày càng rộng.
 
Bây giờ  bước  mùa thu, ban đêm thời tiết mát mẻ, Tô Diệp mặc một chiếc váy cotton dài tay ở nhà, kiểu dáng bảo thủ, cũng   gì sai trái.
 
Chỉ là do sợ cái đầu của  phụ nữ trong nhà vệ sinh đến toát mồ hôi lạnh,  lưng cô mơ hồ  vết mồ hôi nhàn nhạt.
 
Ánh mắt của Triệu Nhất Hàm từ từ di chuyển từ tấm lưng  đẫm mồ hôi của Tô Diệp xuống phần hông  lắc lư khi cô bước ...
 
"...Triệu Nhất Hàm,   tin lời   ? Anh  nghĩ  điên ...Này! Triệu Nhất Hàm,  đang  gì !"