một cú với , móng vuốt của nó  xuyên qua hồn thể.
 
"Gâu gâu!" Con ch.ó  chút bối rối, sủa vài tiếng   lao  nữ quỷ.
 
Nó thử  vài  đều thất bại.
 
Tựa như  hiểu chuyện gì đang xảy , nó cúi xuống ư ử mấy tiếng như đang thút thít.
 
"Bối Bối,  mày  tới đây..." Nữ quỷ  mới  xong, sửng sốt trong chốc lát, vội vàng ngẩng đầu, liền  thấy  mà  nhớ nhung ngày đêm.
 
"A Hải,    gầy như ..." Ma nữ tựa hồ quên mất  phận của minh, vươn tay về phía nam nhân như Bối Bối lúc nãy tìm  cô.
 
Bàn tay tất nhiên  xuyên thẳng qua má  đàn ông.
 
Nữ quỷ bỗng ngây ngẩn cả .
 
Người đàn ông dừng , vô thức chạm  nơi tay nữ quỷ mới chạm , nhưng chẳng  gì cả.
 
"Bối Bối, mà doạ   ." Người đàn ông ôm con cún bông nhỏ  mặt đất lên, xin  Dương Miên Miên, "Xin ,   chắc là doạ cô sợ . Bối Bối bình thường đều  ngoan, chỉ là gần đây tinh thần   lắm, cũng  thích  chơi nữa,  cũng   nó  ."
 
"Không  .", Dương Miên Miên mỉm : "Chó là loài  linh tính nhất, một thời gian nữa sẽ  thôi."
 
Dương Miên Miên chú ý đến cổ tay   một chuỗi hạt mã não đỏ, khen một câu: "Hạt châu  tay   ."
 
Trên tay nữ quỷ cũng  một dây.
 
Ánh mắt của  đàn ông rơi  chiếc vòng tay, trong mắt hiện lên một tia buồn bã: "Đây là lễ vật đính ước của  và bạn gái. Ban đầu chúng    với , chờ  khi  tiết kiệm đủ tiền, sẽ đổi thành một chiếc vòng tay ngọc, kết quả là  đợi ..."
 
Nư quỷ bên cạnh cũng  nức nở.
 
"Cô   qua đời ngày hôm qua. Tế bào ung thư lan rộng, cô  chít  đường đến bệnh viện cấp cứu. ...  luôn nghĩ cô  chia tay  vì   khác........."  Người đàn ông nghẹn ngào nức nở .
 
Phải mất một lúc lâu  mới khống chế  cảm xúc của , vẻ mặt  chút buồn bã: "Thật xin , lẽ    nên  với cô chuyện ."
 
Người đàn ông ôm con ch.ó  lòng, nhưng đôi mắt của con ch.ó cứ  cô chủ bên cạnh, ánh mắt trông mong, đáy mắt còn ẩn ẩn chút nước mắc.
 
Dương Miên Miên cảm thấy cổ họng  chút nghẹn ngào, vốn là  an ủi một câu, nhưng  phát hiện  lúc ,  lời  đều trở nên vô nghĩa.
 
Dương Miên Miên gật đầu,  ngang qua  đàn ông, để   gian cho  đàn ông, nữ quỷ và con ch.ó nhỏ.
 
Sinh ly tử biệt là thử thách tàn khốc nhất của tình yêu.
 
Dương Miên Miên chậm rãi đến gần xe,  dáng vẻ sắc bén như d.a.o của Dư Duyên,  cúi đầu xuống, ánh mắt lóe lên.
 
Sinh ly tử biệt là thử thách tàn khốc nhất của tình yêu, nhưng cô   trải qua thử thách .
 
Chắc hẳn  ai  thể hiểu  ý nghĩa của bốn chữ "sống trong hiện tại" hơn cô.
 
Dư Duyên dường như cảm nhận  ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên.
 
Một  ở bên trong cửa kính ô tô,  còn  ở bên ngoài cửa sổ ô tô, ánh mắt của họ  chạm   giữa  trung.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-158.html.]
Dương Miên Miên vốn  màu mắt của Dư Duyên  nhạt, nhưng bây giờ cô mới nhận , trong đôi mắt sáng như ,  cho hình bóng của chính    rõ ràng.
 
"Dư Duyên!"
 
Cửa sổ xe mở , Dương Miên Miên nghiêng đầu tới, gần đến mức suýt chút nữa chạm  mũi Dư Duyên.
 
Hơi thở ấm áp của đối phương phả  mặt Dư Duyên, khiến   chút nóng và ngứa ngáy.
 
"Hả?" Dư Duyên chớp mắt.
 
Dương Miên Miên chú ý tới yết hầu của Dư Duyên  động,  đối phương cũng đang căng thẳng nên sự căng thẳng trong lòng cô lập tức biến mất.
 
"Dư Duyên, em cũng  thích ."
 
Nói xong, cái đầu bù xù của Dương Miên Miên tiến đến, một ngụm c.ắ.n  cánh hoa đối phương.
 
Thật là mềm.
 
Đôi mắt của Dương Miên Miên nheo thành một cặp trăng lưỡi liềm, hung hăng bẹp một tiếng,  bỗng nhiên lùi  như cpn mèo ăn vụng  bắt.
 
Sống cho hiện tại, tận hưởng cuộc sống, cô sẽ  để bản  tiếc nuối!
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Dư Duyên chớp mắt,   chớp mắt, một tầng màu hồng chậm rãi bao phủ  cổ ,  lên...  lên...
 
Dương Miên Miên   vòng tới ghế lái, bình tĩnh thắt dây an , lùi xe  lên đường.
 
Một loạt các động tác điêu luyện và uyển chuyển như một tay lái lão luyện.
 
Giống như     chuyện gì xảy .
 
"Giờ em đưa  về nhé?"
 
Xe tới một ngã ba đường, Dương Miên Miên đột nhiên phá vỡ sự im lặng trong xe.
 
Dư Duyên đeo kính : "Đến nhà em ."
 
Những lời  cộng thêm cái hôn  , tình cảnh vô cùng mơ hồ.
 
Dương Miên Miên   gì, chỉ  siết c.h.ặ.t t.a.y lái.
 
Đều là  lớn , đừng sợ...
 
Xe nhanh chóng tới tiểu khu, Dương Miên Miên đỗ xe, khí chất lưu manh hồi nãy đột nhiên biến mất.
 
"Đi lên cẩn thận." Khi  đến cầu thang, Dư Duyên đột nhiên dừng .
 
"Anh   lên ?", Dương Miên Miên  bước lên bậc thang đầu tiên, sửng sốt một chút,  đó    theo phản xạ hỏi.
 
Hỏi xong, thấy Dư Duyên   với ánh mắt thâm trầm, cô mới nhận  lời  của   bao nhiêu rõ ràng.
 
Dư Duyên  Dương Miên Miên đang đỏ mặt  hổ, ánh mắt đột nhiên tối sầm , vươn cánh tay dài , kéo   gần trong lòng.