Lặp  lặp , rửa sạch,   nhuộm đỏ.
 
Cho đến khi nước rửa kính cạn kiệt.
 
"Gặp quỷ,  m.á.u  vẫn  chảy hết!" Hổ Tử rủa thầm.
 
Bây giờ m.á.u  chỉ   rửa sạch, mà còn loang   bộ cửa kính, gần như  bộ cửa kính đều trở thành màu đỏ máu,  tìm thấy một chỗ sạch sẽ nào.
 
Lúc ,  thể  rõ đường, tiếp tục lái xe như thế   dễ xảy  tai nạn.
 
Tang Đan mặt lạnh tanh,  qua bộ đàm: "Xe phía  dừng , bên   chút vấn đề,  lệnh hành động, nhận  trả lời ngay."
 
"Đã rõ!"
 
"Đã rõ!"
 
Bộ đàm nhanh chóng truyền  phản hồi của hai xe phía .
 
Tang Đan cất bộ đàm,  với Hổ Tử bên cạnh: "Dừng xe,  xuống cùng  xem thử."
 
"Đừng  ngoài!"
 
Tang Đan  định mở cửa xe, Thái Hoành An lập tức ngăn : "Vừa  đó là yêu tà tác quái, chúng   nhất ở  trong xe, lái chậm thôi, chỉ cần  khỏi đoạn đường núi  là ."
 
"Hừ, đồ nhát gan." Hổ Tử  nhạo một tiếng,    tin điều . Nói xong,   tháo dây an , mở cửa xe bước xuống.
 
Khoảnh khắc cửa xe mở , một cơn gió lạnh đột nhiên thổi  từ khe cửa, lá bùa trừ tà dán  nóc xe  gió lạnh thổi bay, phiêu phiêu rơi xuống,  vặn rơi lên vai Tang Đan  bước  một chân.
 
Thái Hoành An  ngay  Tang Đan, thấy lá bùa, lòng chợt rung lên, theo phản xạ kéo cổ áo  của Tang Đan.
 
"Mau! Mau  !"
 
"Bụp!"
 
Cùng lúc với tiếng của Thái Hoành An là một tiếng va đập nặng nề.
 
"Hổ Tử!" Sắc mặt Tang Đan  đổi!
 
Cửa ghế lái vẫn mở, nhưng Hổ Tử giây  còn  cạnh cửa xe, giây   biến mất.
 
"Hổ Tử, lên tiếng !" Bên ngoài yên tĩnh lạ thường,  ai trả lời.
 
Thái Hoành An vẫn nắm chặt cổ áo  của Tang Đan, nhưng sức của    bằng Tang Đan, ngón tay nắm chặt đến tái xanh mới khiến Tang Đan tạm dừng động tác.
 
"Bên ngoài  nguy hiểm,  đừng  ngoài."
 
"Đó là  em của !   cứu !" Tang Đan nắm chặt tay, "Người là  dẫn ,   đưa họ trở về!"
 
Nói xong,  khẽ dùng sức, gỡ tay Thái Hoành An,  do dự bước  ngoài.
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
*****
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-164.html.]
Khi Dương Miên Miên và nhóm nhận  lệnh, xe đang leo lên một đoạn dốc, để đảm bảo an , Tần Minh Lượng tiếp tục lái xe tiến thêm một đoạn, đến khi mờ mờ thấy  xe phía  mới dừng .
 
Tiếng động mạnh  , họ cũng   rõ.
 
" xuống xem thử." Tần Minh Lượng  thấy động tĩnh liền  xuống xe, nhưng  Dương Miên Miên kéo .
 
"Sao ..." Tần Minh Lượng  đầu hỏi.
 
Dương Miên Miên đưa cho  lá bùa trừ tà  đổi : "Mang cái  theo."
 
"Cái  là gì?" Tần Minh Lượng nhận lá bùa, thấy  đó  chữ "Trừ tà". Nhìn nét chữ y hệt như chữ in  máy tính giống y hệt, chắc là in  hàng loạt.
 
"Đây là bùa trừ tà hạng nhất, lúc quan trọng  thể cứu mạng, một cái một vạn,  lừa ai, rảnh thì nhớ trả tiền cho ."
 
"Cái    cần ." Tần Minh Lượng  ngại ngùng, loại đồ  chỉ  mấy cô gái trẻ tin,  là đàn ông, chẳng lẽ  dựa  một tờ bùa để cứu mạng?
 
Tần Minh Lượng định gỡ tay đối phương  dậy, nhưng phát hiện cô gái  sức  mạnh,   giãy hai  mà vẫn  thoát  .
 
Dương Miên Miên trừng mắt nai tròn xoe: "  đổi ,  cần cũng  lấy."
 
Đùa , đây là cô dùng điểm đổi,   thể lãng phí!
 
"Được ,  ,  mua." Thấy Dương Miên Miên kiên trì, Tần Minh Lượng  khổ, một vạn đối với  cũng  đắt, liền đồng ý, nhét lá bùa  túi quần: "Giờ  thể thả   ?"
 
Dương Miên Miên lúc  mới buông tay.
 
Tần Minh Lượng nhanh chóng xuống xe, dần biến mất trong sương mù.
 
Nhìn thời gian  điện thoại,  gần mười hai giờ, lúc  ngoài họ  kiểm tra thời tiết, hôm nay nhiều mây, nắng lẽ    lớn, nhưng sương mù bên ngoài   xu hướng dày đặc hơn.
 
Chỉ trong chốc lát, hình dáng chiếc xe phía     biến mất.
 
Chờ  mười phút, bộ đàm im lặng một lúc lâu đột nhiên  động tĩnh, tiếng điện từ lẫn tạp âm, như tiếng thở của ai đó.
 
Dương Miên Miên lập tức  thẳng dậy, cô  Hướng Ý đang ngủ say ở ghế , kéo tay Dư Duyên: "Chúng  xuống xem thử."
 
Dương Miên Miên cầm bộ đàm xuống xe, cùng Dư Duyên nắm tay   về phía .
 
Đứng  con đường núi quanh co, cảm giác kỳ lạ càng rõ rệt hơn.
 
Đây là khu vực rừng núi, nhưng   thấy tiếng chim kêu  côn trùng kêu, xung quanh yên tĩnh lạ thường, dường như trong rừng   sinh vật sống nào.
 
Nhiệt độ trong núi thấp hơn bên ngoài nhiều, thỉnh thoảng còn  cơn gió lạnh thổi qua, Dương Miên Miên tiến sát  Dư Duyên, "Anh lạnh thì đến gần em một chút."
 
"Ừ."
 
Sương mù thật sự quá dày, 2  chênh lệch chiều cao  quá nhiều, Dương Miên Miên chỉ cách mặt Dư Duyên một chút, nhưng cũng  thể  rõ nét mặt đối phương, nếu  cô sẽ  nụ   khóe miệng Dư Duyên  cho kinh ngạc.
 
Hình dáng chiếc xe dần dần trở nên rõ ràng, Dương Miên Miên và Dư Duyên nắm tay  tiến  gần, thấy cửa xe mở toang, bên trong   ai, kính chắn gió xe  là máu.
 
Dư Duyên cao lớn, nheo mắt  lên nóc xe, ngay lập tức sắc mặt  đổi.