Chỉ cần nhấc nhẹ mí mắt là cô  thể  thấy đường viền cằm tuyệt  của Dư Duyên, Dương Miên Miên mỉm  nhẹ nhàng: "Cảnh điểm du lịch  thế nào? Hài lòng chứ?"
 
Thấy Dư Duyên nhẹ gật đầu, Dương Miên Miên  khẽ, dùng đầu mũi chà xát cằm .
 
"Ơ, yêu cầu của  cũng thấp quá nhỉ."
 
Lúc  cửa, râu  cằm của Dư Duyên   cạo sạch sẽ, nhưng  nửa ngày, vẫn lộ  một chút râu lún phún, nhưng đ.â.m cũng  đau, chỉ  ngứa ngáy.
 
Dư Duyên để mặc Dương Miên Miên như một con mèo nhỏ cọ  cổ , tay khẽ dùng lực, nhấc cô lên một chút.
 
"Không thấp." Giọng Dư Duyên trầm thấp trong cổ họng,  khác   thấy, nhưng Dương Miên Miên thì  rõ mồn một.
 
"Xa xa  núi, trong lòng  em."
 
"Bộp..."
 
Tiểu sơn mị  để ý  chân,  vấp  một gốc cây bụi, ngã xuống đất.
 
"Hai   thôi  , ở đây còn  trẻ nhỏ, kiềm chế chút   ?"
 
Bước chân của Dư Duyên  dừng , chân dài tiến về phía , tiểu sơn mị  kịp  dậy   kéo lê một đoạn dài.
 
Đến khi  dậy , đầu nó  dính đầy lá cây.
 
Tiểu sơn mị: "..."
 
Quên ,  thèm chấp với nhân loại, đặc biệt là những  đang yêu, một chút thương cảm cũng  .
 
Mấy lời sến sẩm  mà Dư Duyên cũng  thể   nghiêm túc như , lời  như  bỏ thêm đường thêm mật, ngọt đến mê .
 
Dương Miên Miên  cong cả mắt, mật ong  như rơi  lúm đồng tiền sâu thẳm của cô.
 
Rừng cây nơi  rậm rạp tươi , giờ  gần cuối thu, lá khô rụng đầy đất, càng   trong, lá rụng càng dày,  sâu   lâu   còn  thấy đường nữa.
 
"Còn   bao lâu nữa,  tiếp trời sẽ tối mất!" Cảm giác mới lạ qua , tính khí thiếu gia của Hướng Ý  nổi lên.
 
Anh   đồng hồ,   gần một giờ !
 
"Không   là sẽ  ăn cơm ngay ?  đói đến mức bụng dẹp lép ." Hướng Ý  phịch xuống đống lá khô, "Còn  tiếp  sẽ gãy chân mất."
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Tang Đan cũng lộ  vài phần nghi ngờ. Không  là     nổi nữa, mà là họ   hơn một giờ, nhưng dường như vẫn đang quanh quẩn mãi trong rừng,   chút tiến triển nào, bây giờ sương mù  dày lên,   bốn phía, phía nào cũng mù mịt. Hoàn cảnh thế , cứ  tiếp,  dễ  lạc.
 
"Cô Dương, cô xem chúng  nên  hướng nào bây giờ?" Tang Đan đến  mặt Dư Duyên hỏi, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-174.html.]
Trên đường  đầy cây bụi và gai góc, dù họ  chặt bỏ phần lớn cây leo, nhưng  chân họ vẫn ít nhiều  vài vết xước. Nhìn  Dư Duyên,  tay  còn ôm một ,  lâu như  vẫn  hề  chút chật vật, quần áo sạch sẽ, thậm chí một chút lá khô cũng  dính.
 
Trừ khi mỗi bước   đặt chân đều là nơi họ   qua, nhưng họ đang   con đường nhỏ phủ đầy lá khô, chuyện  gần như là   khả năng!
 
"Để  xem." Dương Miên Miên vỗ vai Dư Duyên,  hiệu  đặt cô xuống.
 
Mở điện thoại, Dương Miên Miên thành thạo mở ứng dụng  biểu tượng thỏi vàng, giao diện  hề  đơ, ngay lập tức hiển thị.
 
"Cô Dương, điện thoại của cô là hãng gì mà tín hiệu  ?" Tần Minh Lượng  gần,  rõ cảnh tượng ,  lấy điện thoại của   bấm thử, phát hiện   một vạch tín hiệu nào, đừng  là kết nối mạng, ngay cả gọi điện thoại cũng chỉ  thể gọi khẩn cấp, mà cũng  chắc  gọi .
 
"Phúc lợi nhân viên, công ty phát." Dương Miên Miên , mở bản đồ của Kim Mãn Lộ.
 
"Ủa?" Dương Miên Miên  nhịn  nhíu mày: "Đã đến ."
 
Theo bản đồ hiển thị, họ nên  qua khe hở nối liền hai ngọn núi, trực tiếp tiết kiệm  quãng đường vòng qua núi, hiện tại, họ nên  khỏi rừng  mới đúng.
 
Dương Miên Miên  quanh, sương mù quá dày   rõ, nhưng  bóng cây mờ ảo,  giống như sắp  khỏi rừng.
 
 bản đồ Kim Mãn Lộ tuyệt đối  thể sai.
 
Dương Miên Miên kéo tiểu sơn mị , hỏi: "Nơi   gì lạ ?"
 
Tiểu sơn mị tiến lên vài bước, hít hít mũi,   xung quanh, lắc đầu: " cũng  , từ lúc nãy,    cảm nhận   thở của  đó nữa."
 
Dương Miên Miên  nó một lát, giọng nhẹ nhàng: "Nói thật , trẻ con  thật mới  thịt ăn."
 
Mắt tiểu sơn mị sáng lên: "Thật chứ? Ngươi hứa đấy nhé?"
 
"Dương đạo hữu..." Thái Hoành An  đồng ý, khẽ .
 
 ngay  đó, tiểu sơn mị  thất vọng cúi đầu: "Ta thực sự  tìm thấy."
 
Dương Miên Miên suy nghĩ một lúc: "Vậy ngươi thổi tan sương mù ,  tự xem  ."
 
"Ta..." Tiểu sơn mị  về phía  trắng xóa, nó chỉ là một tiểu sơn mị,   thần núi,    bản lĩnh đó.
 
"Mau lên!" Dương Miên Miên thúc giục: "Trẻ con ngoan mới  thịt ăn."
 
"..." Vẫn câu  đó.
 
Thôi, vì thịt Đường Tăng, nó liều thử một phen .
 
"Mấy  tránh !" Tiểu sơn mị quát những  cản đường, những  khác    phận của nó, lập tức lùi , chỉ  Hướng Ý, từ đầu đến giờ chỉ ngủ, tưởng đứa trẻ  là  Dương Miên Miên gặp trong rừng,    để ý đến nó,   đống lá khô  nhúc nhích.