"Sương mù dày đặc  tan, dãy núi  bây giờ giống như một mê cung, huống chi nơi các  tìm còn  trận pháp ẩn giấu, nếu    dẫn đường, các  ở đây  quanh cả đời cũng  tìm thấy nơi đó."
 
Dương Miên Miên nhướng mày: "Ngươi  chúng    ?"
 
" theo dõi các  suốt đường , đương nhiên ." Hổ Tử  , nhưng nghĩ đến việc Dương Miên Miên    , miệng nở nụ   một nửa  thu về.
 
" để đổi , cô  đồng ý với  một điều kiện."
 
"Hổ Tử   ? Bị nhập hồn ?" Tần Minh Lượng càng  càng thấy kỳ lạ, ghé  tai Tang Đan thì thầm.
 
 giọng  của   dù nhỏ, cũng    thể thoát khỏi tai con sơn ly tinh.
 
"Yên tâm,  chỉ mượn cơ thể của  em các  dùng tạm, khi các  rời  sẽ trả  cho các ." Nói xong  ác ý : " đến lúc đó các    nhận    thì  ."
 
Ánh mắt Hổ Tử rơi  Tang Đan: "Hắn tự nguyện dâng  thể cho ,  giúp   thành một nguyện vọng. Anh   nguyện vọng của  là gì ?"
 
Tang Đan im lặng  , nhưng tay nắm chặt s.ú.n.g càng thêm chặt.
 
"Anh cản đường ,    chít."
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Đừng   , yêu nghiệt  giỏi nhất là mê hoặc lòng ." Thái Hoành An nhắc nhở,  xong còn niệm một câu thanh tâm chú.
 
Tang Đan    em ngày xưa quen thuộc mà giờ đây xa lạ  tượng thần, chậm rãi cúi đầu.
 
Sơn ly thấy  cũng   thêm,  đầu  Dương Miên Miên: "Cô  suy nghĩ kỹ ? Thời gian  còn nhiều, chậm thêm chút nữa, ông già họ Hướng  sẽ  gặp Diêm Vương ."
 
Trên đất, Hướng Ý  bịt miệng  rối rít kêu ú ớ.
 
"Điều kiện là gì?" Dương Miên Miên nhận  Hổ Tử  sơn ly tinh nhập dường như tinh thần ngày càng suy yếu, hồn phách yếu ớt, dường như sắp rời khỏi cơ thể. Hắn gắng gượng như  thật sự  hiểu là kiên trì vì điều gì.
 
Tiểu sơn mị ngừng , dân làng cũng dần tỉnh  từ ảo giác.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-177.html.]
Vừa tỉnh dậy, họ   thấy giọng của vị thần bảo vệ họ là sơn ly truyền  từ bệ thờ.
 
"Đưa tất cả  dân trong làng  khỏi dãy núi , tìm cho họ một nơi an cư, càng xa càng , đừng   đây nữa."
 
"Đại tiên!" Ông lão  thấy thế, sắc mặt liền  đổi, "Đại tiên, chúng  sẽ    cả. Tổ tiên chúng  sinh  và lớn lên ở đây, ngọn núi  chính là gốc rễ của chúng . Chúng  sẽ ở  đây trông coi, hương khói cho ngài."
 
Sơn Ly   bàn thờ, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng,  ông lão  còn sắc bén như khi đối mặt với  khác nữa.
 
"Ta  phá giới,  thể tiếp tục nhận nhang khói của các ngươi. Giờ đây, tinh hồn của   tàn, thời gian  còn nhiều. Đây là điều cuối cùng   thể  cho các ngươi, coi như là đáp  trăm năm nhang khói của các ngươi." Sơn Ly cưỡng chế chiếm lấy  thể của Hổ Tử, kéo khóe miệng  gượng gạo u ám.
 
"Đại tiên..."
 
Ông lão bi thương gọi, hốc mắt nháy mắt đỏ lên. Nhìn thấy cảnh , những  dân trong làng dường như cũng nhận  điều gì đó, tất cả đều quỳ xuống đất, thấp giọng  nức nở.
 
Từ những biểu hiện đau buồn tột cùng và tư thế phủ phục thành kính của họ,  thể thấy họ dành  nhiều tình cảm cho Sơn Ly.
 
Tinh hồn của Sơn Ly cưỡng chế chiếm lấy  thể của Hổ Tử dường như  đạt đến cực hạn, bàn tay chống đỡ vai dần dần hạ xuống,   dần co ro bên chân tượng thần, lưng còngxuống như một con mèo già, nhưng ánh mắt  nhẹ nhàng, thoả mãn,  hề  chút lệ khí nào.
 
Dương Miên Miên  phía  những  dân làng, lặng lẽ   thứ. Hổ Tử mang sát khí nặng nề, hồn lực mạnh mẽ, tinh hồn của Sơn Ly vốn   trọng thương,  cưỡng chế chiếm lấy  thể của Hổ Tử, giờ   dấu hiệu  bài xích  ngoài.
 
 với trạng thái hiện tại của nó, một khi  bài xích  khỏi cơ thể, e rằng thần nguyên sẽ nhanh chóng tan rã trong vùng  gian hỗn độn , trở thành cô hồn dã quỷ.
 
"Không ngờ một con sơn ly tinh   thể chiến  tình cảm sâu đậm như  với con ." Thái Hoành An thở dài.
 
Trong nhận thức của , những loại sơn linh tinh quái  hầu như đều là những sinh vật tà ác, thường   những việc nghiệp chướng, cho dù là bốn đại tiên trong truyền thuyết dân gian cũng khó mà thuần phục, tính tình hẹp hòi,  phụng dưỡng  thể lơ là, chỉ sợ một chút sơ suất sẽ gặp kết cục thê thảm.
 
Dương Miên Miên thản nhiên : "Nếu  nguyện lấy linh lực trăm năm nhận nhang khói của  , lập kết giới bảo vệ ngôi làng , bảo vệ họ  mưa thuận gió hòa,  gặp tai họa,  cũng sẽ nhận  sự kính trọng như ."
 
Thái Hoành An ngẩn .
 
Hắn lấy   linh lực trăm năm? Hơn nữa, nếu đạt đến mức đó,   trở thành một loại tồn tại giống như những lão tổ tông trong đạo môn.  sống đến đấy , ai mà  tiếc tu vi chứ? Những thứ đó đều là con bài cuối cùng của đạo môn, sẽ  dễ dàng đưa .