"Thật xin ." Ông lão run rẩy bước tới: "Đại tiên   chúng   tiếp đãi nồng hậu mới đúng, nhưng..." Ông lão tỏ vẻ khó xử: "Bây giờ trong núi một loài động vật cũng   nữa, chỉ còn những thứ , các  ăn tạm . Những thứ  là rau tươi còn  của chúng , thêm một thời gian nữa, khi  đông, ăn uống sẽ còn khó khăn hơn."
 
Khó trách  dân nơi đây ai cũng gầy gò xanh xao như . Họ sống dựa  săn b.ắ.n trong núi, nay sương mù nặng, con mồi ít, e rằng ngay cả những thứ cơ bản cũng khó khăn.
 
Mọi  đều im lặng,  ai  gì, ôm bát cơm lặng lẽ ăn.
 
"Có chuyện lớn gì . Thế giới  lớn như , chẳng lẽ ngoài ngọn núi  ,    thể sống ở chỗ khác?" Hướng Ý phá vỡ bầu  khí căng thẳng: "Thế  ,  khi các ngươi  ngoài, ăn ở  lo hết, chỉ  nhúm   mà  lớn chuyện  ? Một điểm chút nhãn lực cũng  ,  thế, sớm   chẳng   đồng ý luôn ? Còn lấy giẻ lau nhét miệng ."
 
Hướng Ý là kẻ quần áo lụa là, nhưng bản tính cũng  tệ. Thấy  dân làng ai cũng ngơ ngác,    lời nào,  vung tay  tiếp: "Còn cái giống... cái tượng giống mèo lớn ,    sẽ bảo ba  bỏ tiền  cho các  một bức khác bằng vàng! Ông  tin mấy chuyện  lắm! Chuyện   sẽ đảm bảo chắc chắn cho các !"
 
"Thật  , tiểu ?" Ông lão run rẩy  dậy, vì kích động mà giọng  cũng run rẩy.
 
Toàn bộ dân làng cũng  về hướng .
 
Cuộc sống của họ hiện nay thực sự khó khăn, từ khi những  đó  núi, các bộ tộc trong núi đều sống trong lo sợ, họ  dám  khỏi làng, chứ đừng  đến việc canh tác. Họ  quen với cuộc sống trong rừng,  ngoài thật khó khăn, sợ rằng  thể thích nghi, ăn ở cũng là vấn đề, nhưng nếu tiếp tục ở  trong núi,    hy vọng gì.
 
Lời của Hướng Ý gần như trở thành chiếc phao cứu sinh của họ.
 
"Tất nhiên!" Hướng Ý vỗ vỗ  n.g.ự.c .
 
Nghe , ông lão thở phào nặng nề,  gì đó bằng tiếng địa phương với những  dân làng.
 
Tất cả những  dân đang ăn cơm đều  dậy, tiến tới  mặt Hướng Ý.
 
"Các   gì!" Vụ  bắt cóc vẫn còn ám ảnh Hướng Ý,  sợ hãi lùi  vài bước.
 
Lúc , tất cả dân làng đều quỳ xuống  mặt Hướng Ý.
 
"Đừng... đừng  ." Hướng Ý giật .
 
Tuy  là thiếu gia nhà Duyệt Thái,  quen   khác nịnh nọt, bợ đỡ, nhưng   họ đều là vì mặt mũi cha , chứ chẳng ai thực sự coi trọng .
 
Khoảnh khắc , Hướng Ý cảm thấy  vai  như  thêm một trách nhiệm,  chút nặng, nhưng cũng chân thực.
 
Tiểu Sơn Mị xoay quanh chân Dương Miên Miên mấy vòng,   ngơ cũng khó.
 
Dương Miên Miên liếc  . Tiểu Sơn Mị liền  tít mắt một cách nịnh nọt.
 
"Đại sư, thịt,   ăn thịt."
 
Thái Hoành An  cùng bàn,   sắc mặt  cứng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-179.html.]
 
"Ta suýt quên mất chuyện ." Dương Miên Miên  , gọi Võ Tiểu Tứ  định  lấy cơm: "Lại đây, giơ tay ."
 
"Hả?" Võ Tiểu Tứ  nghi ngờ gì, ngoan ngoãn đưa tay .
 
"Đừng!" Thái Hoành An luôn chú ý đến hành động của Tiểu Sơn Mị,  thấy  liền lên tiếng ngăn cản.
 
Lời  dứt, Tiểu Sơn Mị  c.ắ.n lên cánh tay Võ Tiểu Tứ một cái.
 
"Hả?" Võ Tiểu Tứ ngạc nhiên, cảm thấy tay  tê tê ấm ấm,  xuống  thấy  một hàng dấu răng nhạt, nhưng  đến mức chảy máo, chỉ dính nước miếng của trẻ con.
 
"Cái  là..." Võ Tiểu Tứ ngơ ngác chớp mắt.
 
Dương Miên Miên nheo mắt : "Nó thích  đó."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
"Thật ?!" Võ Tiểu Tứ ngạc nhiên, khóe miệng dần nở một nụ  hiền hậu.
 
Trước đây  là một kẻ lưu manh, hàng xóm láng giềng đều sợ , còn lấy   dọa trẻ con. Đây là  đầu tiên  đứa trẻ gần gũi với  như , dù cho đối phương là một đứa trẻ hoang dã.
 
 trẻ hoang cũng  , nuôi nấng kỹ một chút cũng  thể trở thành một đứa trẻ bụ bẫm!
 
"Không  là..." Thái Hoành An ngơ ngác, chẳng    ăn thịt ?
 
Tiểu Sơn Mị c.ắ.n một cái, dường như  chóng mặt, như say rượu, xoay vài vòng  ngã xuống chân Dương Miên Miên, khuôn mặt đầy hạnh phúc: "Không hổ là đại đức chuyển thế, thơm quá."
 
Lời   vẻ mơ hồ, nhưng Dương Miên Miên  rõ ràng. Cô  khỏi nhướn mày, chỉ  Võ Tiểu Tứ  may mắn,  ngờ    là đại đức chuyển thế.
 
 đại đức chuyển thế đáng lẽ  mang mệnh phú quý, tại   thành  thế ?
 
Dương Miên Miên nghi ngờ, quyết định   gặp Tiểu Hắc sẽ hỏi thăm.
 
"Cậu thích thì nuôi ." Liếc thấy nụ  ngớ ngẩn của Võ Tiểu Tứ, Dương Miên Miên vung roi, ném Tiểu Sơn Mị cho Võ Tiểu Tứ, tiện thể thu  Đả hồn tiên.
 
Võ Tiểu Tứ thuộc mệnh âm, hồn thể  thuần khiết,     còn hữu ích hơn cả Đả hồn tiên.
 
Võ Tiểu Tứ luống cuống đón lấy Tiểu Sơn Mị, thấy nó vẫn còn trần truồng,   quần áo, liền cởi áo gi-lê của   mặc cho nó.
 
"Vừa dẹp." Võ Tiểu Tứ  Tiểu Sơn Mị mặc áo gi-lê của  như một chiếc áo choàng, hài lòng .
 
Ngược , Tiểu Sơn Mị ngẩn .