Dương Miên Miên nhặt quyển sách lên, sinh hồn  bé bên cạnh thấy truyện tranh, biểu cảm bỗng trở nên buồn bã, rõ ràng   còn  vui vẻ.
 
Dương Miên Miên mở sách  xem, ở trang đầu tiên dán một tấm ảnh, là một đôi vợ chồng trẻ bế một đứa trẻ bụ bẫm, góc  bên trái còn ghi một dòng chữ.
 
Tặng con yêu Viên Viên, chúc con khỏe mạnh, thông minh. Yêu con, bố . 2013.12.9.
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Dương Miên Miên tính toán, quyển sách    tặng cho đứa trẻ 6 năm .
 
Chỉ  quyển sách  còn mang theo chút khí tức của sinh hồn,  lẽ là vật mà đứa trẻ  chạm  nhất.
 
Người quản lý  bên cạnh  Dương Miên Miên lục tìm đồ, lúc thấy cô lôi  quyển sách ,  kìm   kỹ hai .
 
"Đây chính là chủ nhà của đơn nguyên A1603." Người quản lý chỉ  bức ảnh, lắc đầu tiếc nuối: "Đứa trẻ trong ảnh mắc chứng tự kỷ."
 
Người quản lý    việc ở đây gần mười năm, các chủ nhà trong khu   hầu như đều quen , huống chi gia đình  còn   cảnh đặc biệt,  quên cũng khó.
 
Nói    thở dài: "Bây giờ con  kiếm  nhiều tiền hơn, điều kiện sống cũng  hơn, nhưng  ích gì ? Đứa trẻ ngoan ngoãn như  mà  hành hạ thành  thế , thật đáng tiếc."
 
Dương Miên Miên   hỏi: "Bác   gì về gia đình  ?"
 
"Gia đình  , ai sống  lâu ở đây một chút cũng đều ." Chuyện    bí mật gì,  quản lý dần dần mở lời.
 
Hai vợ chồng trẻ  mua căn nhà khi kết hôn,  hai năm thì sinh một đứa con, tên là Viên Viên. Cả hai đều  nghiệp đại học danh tiếng, công việc   còn trẻ, đang ở giai đoạn sự nghiệp thăng tiến,  ai  ở nhà chăm con, nên thuê bảo mẫu chăm sóc.
 
Viên Viên lúc nhỏ  đáng yêu, mập mạp, gặp ai cũng , đặc biệt    yêu quý, cả khu ai cũng thích.
 
Những năm đầu  khi sinh con, hai vợ chồng còn hứng thú, dù bận rộn vẫn dành thời gian cho con.
 
  đó, cả hai  lượt thăng chức, công việc ngày càng bận rộn, đứa con dần lớn lên, càng ngày càng nghịch ngợm,  còn ngoan ngoãn như ,   họ về nhà càng ít . Sau , Viên Viên hầu như do bảo mẫu chăm sóc, hai vợ chồng thường xuyên  công tác, một hai tháng mới về một  cũng là chuyện thường.
 
Có  bảo mẫu  việc về quê, bố  Viên Viên  xin nghỉ phép ở nhà chăm con, nhưng khi đứa trẻ ngủ, họ   lượt  về công ty,   công tác,   , đều nghĩ   sẽ chăm con, kết quả là đêm đó  ai về nhà.
 
Đứa trẻ hai ba tuổi nửa đêm tỉnh dậy  thấy bố ,  khàn cả giọng mà  ai quan tâm,   nhỏ,  mở  cửa phòng, đến sáng hôm  bảo mẫu trở về mới tìm thấy Viên Viên   đến khàn giọng trong góc phòng ngủ.
 
Từ đó, Viên Viên ít  hẳn, gặp  cũng  , suốt ngày dường như đắm chìm trong thế giới của ,  giao tiếp với ai,   là mắc chứng tự kỷ.
 
Ba  Viên Viên  đưa  bé  khám  nhiều bệnh viện nhưng   kết quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-207.html.]
 
Cố Phi  xong câu chuyện,  khỏi cảm thán.
 
Lúc đầu  chỉ   chủ nhà đưa con  chữa bệnh,  ngờ   chuyện như .
 
Nếu lúc đầu họ quan tâm đến con cái hơn,  lẽ đứa trẻ sẽ   tự kỷ.
 
Dương Miên Miên  thời gian ghi  quyển sách, ngày 9 tháng 12, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày 9 tháng 12.
 
Xem  sắp đến sinh nhật đứa trẻ .
 
"Bác   điện thoại của chủ nhà ?" Dương Miên Miên hỏi.
 
Người quản lý gật đầu, nhanh chóng giúp cô tìm  điện thoại của chủ nhà.
 
Dương Miên Miên gọi theo   đó, điện thoại reo một lúc lâu mới   .
 
"Alo? Ai đấy?" Giọng  bên   vẻ cố gắng hạ thấp, như sợ  ai đó tỉnh giấc.
 
Dương Miên Miên: "Xin chào,  là  thuê đơn nguyên A1603 khu Bắc Âu,  một món đồ của  chị để quên."
 
"Món đồ gì?" Nhắc đến nơi đầy tội  và nỗi buồn, giọng  phụ nữ lập tức cao lên,  nhanh chóng  thấy giọng một  đàn ông khác nhắc nhở, yêu cầu  phụ nữ hạ giọng,  rằng đứa trẻ  mới ngủ.
 
Dương Miên Miên  quyển truyện tranh trong tay: "Là một quyển truyện tranh,  đó  ảnh gia đình  chị,  thấy quyển truyện  cũ, nhưng những chỗ hỏng đều  dán keo  cẩn thận. Quyển truyện     quan trọng với  chị ? Nếu đúng, mong  chị bớt chút thời gian đến lấy."
 
Rời khỏi phòng quản lý, Dương Miên Miên một tay cầm quyển truyện, một tay nắm tay Viên Viên. Sinh hồn  sợ dương khí trong  cô, ngoan ngoãn để cô dắt.
 
Cố Phi   thấy sinh hồn của Viên Viên,  hiểu hành động của Dương Miên Miên,  kìm  hỏi: "Chúng    ?"
 
Dương Miên Miên nắm tay Viên Viên   khu vui chơi trẻ em trong khu: "Đi chơi."
 
Hôm nay   cuối tuần, khu vui chơi trẻ em   nhiều , Dương Miên Miên dắt Viên Viên đến cổng khu vui chơi hỏi  bé: "Muốn chơi ?"
 
Viên Viên mặt lạnh  cầu trượt, bập bênh và tấm nhún bên trong,   gì.
 
Cố Phi ngạc nhiên, tai đột nhiên đỏ lên: "Cô  chơi cái  ?  đây là trò của trẻ con, nếu cô  chơi  sẽ đưa cô đến công viên giải trí gần đây."