Nghe Dương Miên Miên  , Cố Phi cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng dù  đó cũng là thứ   thấy, nghĩ đến việc  ở cùng với "thứ đó", Cố Phi cảm thấy rợn tóc gáy.
 
"Hay để nó  theo cô về , đợi bố  nó đến,  sẽ thông báo cho cô." Cố Phi .
 
Lúc nãy trong phòng quản lý, họ  gọi điện cho bố  Viên Viên, họ  đồng ý ngày mai sẽ đến.
 
Ban đầu  nghĩ họ sẽ yêu cầu gửi đồ qua bưu điện,  ngờ họ  đồng ý bay về một chuyến để lấy quyển truyện,  thế   vẻ  giống với những bậc phụ  vô trách nhiệm như lời  quản lý miêu tả.
 
Dương Miên Miên   lườm  một cái: "Nếu nó  theo  mà đụng  thứ gì đó, sinh hồn  thể quy tụ, trở thành âm hồn  ám  mãi, thì   giúp  nữa ."
 
Sinh hồn  dễ  tổn thương, hơn nữa trường hợp của Viên Viên  đặc biệt. Con   ba hồn bảy vía, Viên Viên chỉ là một hồn, nên  dễ  ảnh hưởng bởi những khí trường hỗn loạn khác, nếu  ảnh hưởng,    cơ thể sẽ  khó.
 
Với tình trạng của Viên Viên hiện tại, môi trường quen thuộc  lợi cho sự  định của hồn thể, mà ngôi nhà đó  mấy thanh niên trẻ, dương khí mạnh,  phù hợp để Viên Viên ở .
 
Cố Phi  những khả năng mà Dương Miên Miên   sợ, im lặng   nữa, nhưng sắc mặt vẫn   lắm.
 
Dương Miên Miên đưa Viên Viên đến  cửa nhà, : "Mau  , ngày mai chị  đến thăm em."
 
Viên Viên vẫn  buông tay.
 
Mắt  bé  to,  một lớp mờ mờ như sương, cứng đầu  cô chằm chằm.
 
"Chị cũng  cần em nữa ?"
 
Nhìn gương mặt kiên cường chịu đựng  phù hợp với tuổi của Viên Viên, Dương Miên Miên cảm thấy tim  như  đ.â.m một nhát.
 
Cô chỉ chơi với  một lúc, nhưng  bé  như  xác định cô là  quan trọng.
 
Cậu bé  khao khát  bạn đến mức nào.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
Dương Miên Miên  xuống, chạm  má Viên Viên: "Nhà của em ở đây, em còn  ở đây đợi bố  chứ? Ngoan nào, nếu em  theo chị, em sẽ  thể    nữa."
 
Khu cô sống âm khí  nặng, âm hồn nhiều, sinh hồn  dễ  đụng trúng. Dương Miên Miên  thể đưa  bé về.
 
Nghe , mặt Viên Viên cứng : "Họ  cần em, em cũng  cần họ."
 
Dương Miên Miên  xổm xuống   bé, trong mắt Cố Phi, cô như đang  xổm  cửa  chuyện với  khí.
 
May mà lúc    ai  qua, nếu  sẽ nghĩ cô  thần kinh.
 
"Viên Viên ngoan, bố  em   sai, chị ngày mai sẽ giúp em dạy dỗ họ  ?" Dương Miên Miên giơ ngón út , "Chúng  ngoắc tay, chị ngày mai sẽ đến thăm em. Nếu em  theo chị,   sẽ  thể chơi với chị nữa."
 
Viên Viên  Dương Miên Miên một lúc,  đó từ từ giơ ngón út .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-209.html.]
 
Trẻ con, thực sự  dễ hài lòng.
 
Dương Miên Miên  Cố Phi mở cửa, vẫy tay với Viên Viên,  bé  cô một cái  mới miễn cưỡng bước .
 
Cố Phi tuy  , nhưng Dương Miên Miên   ,  cũng  còn cách nào.
 
Dù  Viên Viên chỉ là một hồn phách   thấy,  với  khác,  chắc họ  tin.
 
 hiểu là một chuyện, thực sự   như   chuyện gì xảy   là chuyện khác.
 
"Đội trưởng,  tiễn cô gái mất một tiếng bốn mươi lăm phút." Vừa về đến nơi, Cố Phi   đầu xù trêu: "Nói thật ,    hẹn hò với cô  ?"
 
Khóe miệng Cố Phi giật giật,   hẹn hò với một hồn ma.
 
Cố Phi  quanh, cảm giác rõ ràng  nhưng   thấy khiến  bối rối và bất lực. Hắn   kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, huống chi đối phương  là một hồn phách   thấy,  chạm .
 
   ,  thể  như   chuyện gì.
 
Cuối cùng  vẫn mở cửa phòng game. Đối phương thích chơi game, cứ để nó chơi .
 
Cảm giác  giống như đón con cái nhà họ hàng đến chơi, là chủ nhà, Cố Phi cảm thấy  nên  gì đó, nhưng    thấy ,  vô thức học theo Dương Miên Miên,  với chỗ trống bên cạnh: "Cậu...  cứ chơi , nếu cần gì thì  với ... , báo mộng cũng ,     thể  ..."
 
Viên Viên   ghế  Cố Phi như một kẻ ngốc  ở cửa lẩm bẩm, mặt  lạnh lùng, nhưng khóe miệng   kìm  mà nhếch lên.
 
"Đội trưởng,  đang lẩm bẩm gì một  ." Đầu xù bước đến, tò mò  quanh phòng game.
 
Cố Phi vội im lặng, đóng cửa nhanh chóng,  khi đóng cửa ,  vô thức   mấy chiếc điện thoại trong phòng game, tất cả màn hình đều đang khoá.
 
Đóng cửa cẩn thận, Cố Phi ho khan hai tiếng: "Có chuyện gì?"
 
Đầu xù thấy sắc mặt   , trong lòng cũng thắt .
 
"Đội trưởng, em gái    đến ?"
 
Cố Phi ngẩn , lúc  mới nhận    quên một việc quan trọng như !
 
Dương Miên Miên  ở hành lang tầng 16, vẫn  rời .
 
Cô thấy hồn phách mà cô  thấy lúc đến, vẫn kiên định  qua   ở góc đó, giống như một đứa trẻ  tìm thấy đường về nhà.
 
Nhìn  hồn phách , Dương Miên Miên vẫn cảm thấy  chút quen thuộc, cô  kìm  mà  gần hơn chút, nhưng   dám đến quá gần.