Hồn phách  dường như  ở đây  lâu, hàng ngày  qua  ,  dương khí của những   qua xô đẩy,  trở nên  mờ. Mờ đến mức âm khí của cô cũng  thể ảnh hưởng đến sinh hồn của đứa bé.
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Nếu cô đến gần,   thể hồn phách  sẽ  dương khí   cô đốt cháy thành một làn khói nhạt.
 
Kể từ khi  tài xế online, cô  gặp nhiều âm hồn quỷ quái. Trong mắt cô, những âm hồn  cũng giống như  bình thường, đều   mệnh riêng, nếu là ngày thường, cô  ít khi chủ động quan tâm đến chuyện của một âm hồn.
 
  lẽ là do cảm giác quen thuộc mà đối phương mang , hoặc  lẽ là sự mờ mịt  gương mặt của âm hồn khiến   cảm thấy thương cảm, Dương Miên Miên đột nhiên  giúp cô .
 
Cuối hành lang là hình chữ T, bên trong còn hai hộ gia đình. Dương Miên Miên tạm thời  chắc hồn phách    .
 
"Cô còn nhớ tên của  ?" Dương Miên Miên  tiến gần hơn một chút,  ở  cách an , nhỏ giọng hỏi cô .
 
Tàn hồn chớp mắt, cô  lang thang ở đây  lâu ,  ai  thể  thấy cô.
 
Dương Miên Miên thấy đối phương   gì,  : " đang  chuyện với cô đấy, chính là cô, cô gái mặc váy hoa và áo khoác len."
 
Tàn hồn  chớp mắt, cúi đầu  bộ quần áo của .
 
Váy hoa, áo khoác len...
 
Trong mắt tàn hồn lóe lên một tia sáng, " tên là..." Tàn hồn mở miệng, nhưng tia sáng trong mắt  đột ngột tối .
 
"Tên  là gì...  cũng  ..."
 
Xem  cô   quên .
 
"Vậy cô còn nhớ gì ?" Sau khi hỏi câu , Dương Miên Miên cũng thở dài, tên là liên kết cuối cùng với thế giới , nếu hồn phách  đến tên  cũng quên, thì  lẽ ký ức của cô  cũng  mờ nhạt hết,  thể ngay cả lý do khiến cô  lang thang ở đây cũng  quên mất.
 
Hồn phách mở miệng vài , mờ mịt sờ bụng , dường như đang cố nhớ  điều gì: "Dư..."
 
Cô  mới thốt  một âm tiết, Dương Miên Miên  kịp  rõ, thì cửa căn hộ phía bên  hành lang đột nhiên mở .
 
Một  đàn ông trung niên   bước , mặc áo khoác đen, dáng  cao lớn, gương mặt lạnh lùng,  vài nếp nhăn nhẹ,  quá già nhưng tóc mai  bạc,   vẻ phong sương.
 
Người đàn ông trung niên toát  khí chất lạnh lẽo  dễ gần. Ông dường như  ngờ   một cô gái  đây, biểu cảm thoáng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở  bình thường. Ánh mắt ông  dừng    Dương Miên Miên, nhanh chóng  qua cô, hướng về phía thang máy.
 
Dương Miên Miên chú ý thấy, khi cơ thể ông  qua hồn phách của  phụ nữ, hồn phách dường như vô thức đưa tay  kéo ông .
 
"Chú ơi, chú đợi một chút..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-210.html.]
 
Thấy  đàn ông thêm một chút nữa sẽ bước  thang máy biến mất, Dương Miên Miên theo phản xạ gọi .
 
Nghe thấy giọng cô gái gọi  , Dư Hồng Văn theo phản xạ dừng bước, rút chân  khỏi thang máy,    cô gái trẻ.
 
Từ  khi vợ qua đời, lòng ông như c.h.ế.t theo, bao nhiêu năm qua   xung quanh đều  quen với sự lạnh lùng của ông. Học sinh  mặt ông  ai dám lơ là, lén gọi ông là "Diêm Vương sống". Đồng nghiệp cũng ít khi  tiếp xúc với ông, ngay cả trẻ nhỏ cũng tránh xa ông.
 
Đã lâu    ai đột ngột tiếp cận ông như thế , chứ đừng  là một cô gái trẻ...
 
Nhìn  đôi mắt âm u của  đàn ông trung niên, Dương Miên Miên  ngẩn . Cô gọi ông  chỉ là phản xạ khi thấy hành động của âm hồn , nhưng khi  đó thực sự dừng , cô      gì.
 
Không khí  chút lúng túng, Dương Miên Miên lúng túng một lúc lâu,  mới cứng ngắc thốt lên một câu: "Chú ,   là cư sĩ của Đông Sơn Cư, chuyên trừ tà, xua đuổi tà ma, gọi hồn. Nếu chú cần,  sẽ giảm giá cho chú, chỉ lấy năm mươi phần trăm."
 
Nghe thấy , lông mày Dư Hồng Văn nhíu chặt .
 
Thì  là  bán hàng tận nơi. Lại còn là mê tín dị đoan!
 
Sắc mặt Dư Hồng Văn đen như mực, môi mím thành một đường thẳng.
 
"Cảm ơn,   cần." Nói xong, ông    thang máy, nhanh chóng ấn nút.
 
Nhìn cửa thang máy từ từ khép , ánh sáng yếu ớt trong đôi mắt âm hồn cũng dần tắt .
 
Dương Miên Miên giơ tay lên, bất lực: "Haizz,  chỉ  thể giúp cô đến đây thôi. Nếu  thêm, chắc ông  sẽ gọi điện báo cảnh sát mất."
 
Dương Miên Miên cũng  bất lực,   cô chắc chắn rằng ông   coi cô như một kẻ lừa đảo.
 
Âm hồn mặc dù ký ức  rời rạc, nhưng khí chất tri thức vẫn  giảm. Nghe , mặc dù   vì  tim   đau nhói, nhưng cô vẫn cố nặn  một nụ  nhẹ nhàng, cảm ơn cô gái ngọt ngào hiểu chuyện, trông như một mặt trời nhỏ .
 
"Vậy cô   góc  ." Dương Miên Miên vẫy tay với âm hồn: "Ở đây  cửa sổ, ban ngày dương khí mạnh, cô ở đây..."
 
Phần còn  của câu cô  , nhưng chắc hồn ma cũng hiểu, linh hồn cô   yếu ớt lắm .
 
Hồn ma vẫn mỉm  nhẹ nhàng, ngoan ngoãn trốn  góc khuất.
 
Dương Miên Miên thở phào, bước  thang máy.
 
Đến giờ ăn tối , cô  định về ngay, mà lái xe đến đồn cảnh sát.