Hai  quen   lâu, từ khi gặp đến khi yêu  trải qua nhiều khó khăn, nhưng công việc của họ đặc biệt, một   tiện  nhiều, một  cũng  tiện hỏi nhiều. Họ  sự ăn ý, nhưng dù  vẫn luôn thiếu một thứ gì đó.
 
Có lẽ là do  khí, Dương Miên Miên bỗng nhiên tò mò về gia đình . Đó là kiểu gia đình như thế nào, mà  thể nuôi dưỡng một  đàn ông hợp với cô đến .
 
Giống như  thiết kế riêng cho cô.
 
Dư Duyên    dừng , ngẩng đầu  cô, biểu cảm   đổi, đôi mắt  che khuất bởi kính,   rõ cảm xúc bên trong.
 
"Em  gặp họ ?" Giọng Dư Duyên trầm thấp.
 
Dương Miên Miên nuốt miếng cơm trong miệng,  nhẹ: "Cũng  hẳn, em chỉ tò mò cái cây nào  trồng  bông hoa mà em bứng cả chậu về."
 
Cô  ung dung, như một nữ tặc.
 
Vừa bá đạo  thẳng thắn.
 
Dư Duyên, bông hoa nhỏ nhà họ Dư, ánh mắt d.a.o động, những u ám tích tụ cả ngày bỗng chốc tan biến.
 
"Để  tìm cơ hội đưa em  gặp họ."
 
Ninh Trân Trân và chồng Hà Hằng bước  khu chung cư chứa đầy kỳ vọng và hối hận của họ.
 
Cả hai   là  Cẩm Thành, mà là  ở nơi khác thi  trường đại học ở đây. Duyên  đưa họ từ nơi cách hàng nghìn dặm đến đây, tại đây họ gặp , yêu , kết hôn  sinh con.
 
Căn hộ 1603 khu Bắc Âu là căn nhà đầu tiên của họ ở Cẩm Thành, là khởi đầu của gia đình họ.
 
 cũng là khởi đầu của nỗi bi ai của họ.
 
"Mau lên ." Hà Hằng thúc giục bóng dáng đang  yên  lầu: "Sao  về đây  gì, chỉ là một cuốn truyện tranh thôi, gửi qua bưu điện   ."
 
Ninh Trân Trân      chồng, lúc  Hà Hằng mới nhận  mắt cô  đỏ hoe.
 
Hắn ngẩn , thở dài: "Thôi nào,  cũng  cùng em đến , chúng  mau lên thôi. Viên Viên còn ở bệnh viện,  về đây  quen môi trường,  lo lắm."
 
Ninh Trân Trân lau khóe mắt, buồn bã: "Ở  cũng thế thôi, nếu chúng  dành thêm chút thời gian..."
 
Nghe thấy vợ  nhắc đến chuyện cũ, Hà Hằng bực bội: "Thôi đủ ,   vì con mà chuyển sang bộ phận chăm sóc khách hàng, em còn  gì nữa? Chúng  sai thì cũng sai , giờ   ích gì, cũng  tiếp tục cuộc sống chứ?"
 
Nói xong,   kiên nhẫn bước đến thang máy, bấm nút lên tầng 16.
 
Ninh Trân Trân dừng  một chút,  cũng bước  thang máy.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-212.html.]
Không  ai khác, cửa thang máy từ từ khép , bắt đầu  lên.
 
Ninh Trân Trân  hình ảnh phản chiếu của hai   cửa thép  gỉ sáng bóng, im lặng một lúc  : "A Hằng,  còn nhớ cuốn truyện tranh đó chúng  mua cho Viên Viên khi nào ?"
 
Dừng  một lúc, thấy chồng   gì, Ninh Trân Trân tiếp tục: "Là khi Viên Viên hai tuổi, chúng  tặng cho con, em nhớ chúng  cùng mua cuốn truyện tranh ở hiệu sách, còn bàn xem sẽ luân phiên kể chuyện cho Viên Viên  khi  ngủ. ..."
 
Nói đến đây, cô ngẩng lên  chồng, thấy chồng đang chăm chú  thang máy.
 
Ninh Trân Trân theo phản xạ  , lúc nãy cảm giác thang máy đang  lên,  giờ vẫn ở tầng một?
 
Cô theo phản xạ bấm nút thang máy, đúng lúc đó thang máy rung lắc dữ dội, đèn tắt ngấm. Ninh Trân Trân hoảng sợ hét lên,  nắm lấy chồng bên cạnh, nhưng  ngã nhào  phía ...
 
"Anh Hằng!" Ninh Trân Trân kêu lên, thang máy  lắc lư một  nữa. Lần  cô  kịp nắm lấy tay vịn, loạng choạng một chút,  ngã về phía .
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Hà Hằng mở mắt, lập tức sững .
 
Trước mắt   còn là vách thang máy bằng thép  gỉ sáng bóng, mà dường như là trong một lớp học?
 
Tường lớp học  bong tróc nhiều, thoạt   tồi tàn. Phía  tường  mặt là một hàng giấy khen,  đó là một bảng đen dài,  bảng  mấy chữ to bằng phấn.
 
"Họp phụ ."
 
Góc  bên  của bảng còn  mấy chữ nhỏ: "Trực nhật: Triệu Hiểu Di."
 
Một cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ ập đến.
 
Phụ   gần như đến đông đủ,   ghế của con cái, còn các em học sinh thì  cạnh bên, tiếng  chuyện rôm rả khiến lớp học vốn  lớn càng thêm chật chội.
 
Hà Hằng thu hồi ánh mắt, cảnh tượng  quen thuộc đến mức   hoảng hốt. Hắn theo phản xạ cúi đầu, ánh mắt dừng    bé bên cạnh.
 
Cậu bé cúi đầu  thấp, khác với đa  các bạn khác đang ,   một   ghế của , vì bố    đến, bên cạnh là bạn cùng bàn đang nhỏ giọng  chuyện với .
 
Giữa phòng đầy tiếng ồn ào,  bé càng trở nên yên tĩnh.
 
Trái tim Hà Hằng như  bóp chặt.
 
Đứa trẻ   ai khác, chính là  lúc còn nhỏ, một đứa trẻ  bỏ , từ bé đến giờ bố    từng tham dự buổi họp phụ  nào.
 
Nhìn thấy cảnh tượng , ký ức  chôn vùi hơn hai mươi năm bỗng ùa về như cơn sóng, những kỷ niệm  mờ nhạt bỗng trở nên rõ ràng.
 
Hà Hằng giống như một  ngoài cuộc,  giáo viên chủ nhiệm bước  lớp, giảng giải cho phụ  về nhiệm vụ học tập trong học kỳ , dặn dò họ cách rèn luyện thói quen học tập cho con cái ở nhà.