Không   dẫn về cho ông xem, mà là cho   mất xem, yêu cầu  nếu là gia đình bình thường,  lẽ sẽ thấy kỳ lạ.
 
 với cha con nhà họ Dư thì dường như   gì lạ.
 
Đối với Dư Hồng Văn, dù vợ  mất nhiều năm, nhưng vẫn là  ông yêu nhất, đứa con mà bà cố sinh     thích, tất nhiên  dẫn về cho bà xem.
 
Còn với Dư Duyên, dẫn Dương Miên Miên về gặp , thật sự là gặp .
 
Nghĩ đến đây,  càng dịu dàng: "Cô   ,  đáng yêu,  sẽ thích cô ."
 
Nói đến vợ, vẻ lạnh lùng xa cách của Dư Hồng Văn giảm  nhiều. Nói đến cô gái đáng yêu, Dư Hồng Văn liền nghĩ đến cô gái   tố cáo mê tín dị đoan.
 
Lúc nãy ông về, nhà bên cạnh  yên tĩnh,   tình hình thế nào. Nghĩ đến đây, Dư Hồng Văn nhíu mày: "Mẹ con xuất  từ gia đình học thức, cô gái con dẫn về cũng đừng quá khác biệt, phẩm hạnh là quan trọng nhất,  chỉ  ngoại hình, cô gái đạo đức kém  con sẽ  thích."
 
Đây gần như là câu dài nhất mà Dư Hồng Văn  với Dư Duyên trong nhiều năm qua.
 
Miên Miên là một công dân , còn   dân tặng cờ. Cô còn là sinh viên xuất sắc  nghiệp  A của học viện pháp luật Cẩm Thành, về đức hạnh và tài năng đều  xuất sắc.
 
Dư Duyên  gật đầu đồng ý.
 
Vì cuộc trò chuyện hòa hợp , bữa trưa  kéo dài hơn thường ngày mười phút. Sau khi ăn xong, Dư Duyên giúp dọn dẹp chén đũa  rời ,  tới về  lẽ  là đêm giao thừa.
 
Sau khi Dư Duyên , Dư Hồng Văn từ từ bước đến  di ảnh của vợ, bà vẫn trẻ trung xinh , dung nhan của bà mãi mãi dừng  ở tuổi hai mươi sáu,  thể cùng ông  đến đầu bạc răng long.
 
Dư Hồng Văn đưa tay vuốt ve khung ảnh, mắt  cay.
 
"Nguyễn Nguyễn, A Duyên cũng    thích , nếu em còn ở đây, chắc chắn sẽ  vui,  ?"
 
Không gian tĩnh lặng,  ai trả lời ông.
 
Chiều  tiết học lúc hai giờ, Dư Hồng Văn nghỉ ngơi một lúc  cầm cặp đựng sách  cửa, thang máy đang từ từ đóng ,  lẽ vì  thấy ông,  bên trong nhấn nút mở cửa, thang máy đang đóng một nửa  từ từ mở .
 
Dư Hồng Văn vội vàng  vài bước,  thang máy  khi cửa đóng .
 
"Cảm ơn." Dư Hồng Văn   cảm ơn  ngẩng lên. Rồi ông sững .
 
Là cư dân cũ của phòng 1603, họ đang dắt theo đứa con mắc chứng tự kỷ của họ.
 
Dư Hồng Văn theo bản năng  đứa trẻ, phát hiện đối phương cũng đang  ông, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy sức sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-222.html.]
 
Hà Hằng  : "Chuyện nhỏ thôi,  cần cảm ơn." Họ  đây cũng sống ở đây, nên nhận  Dư Hồng Văn là giáo sư đại học.
 
Sự chú ý của Dư Hồng Văn  thể rời khỏi Viên Viên,  dám tin: "Đứa trẻ ..."
 
"Nhờ ơn của Dương đại sư, bệnh của đứa nhỏ  khỏi ." Ninh Trân Trân  ngừng nở nụ  từ lúc nãy,   liền .
 
Bệnh của con  khỏi, cô vui mừng khôn tả,  thông báo cho cả thế giới  con   khỏi, câu hỏi của Dư Hồng Văn chính là điều cô .
 
Nói xong, Ninh Trân Trân như sợ Dư Hồng Văn  tin, dắt tay Viên Viên : "Mau gọi ông  con."
 
Viên Viên chu môi: "Con  gọi, sáng nay con  thấy ông gọi điện cho cảnh sát,  chị  chuyện mê tín dị đoan."
 
"......"
 
Dương Miên Miên từ bên ngoài về khu chung cư,  thấy trong phòng của Võ Tiểu Tứ  tiếng  chuyện, giọng còn  quen, cô dừng  một chút, gõ cửa phòng 403.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
"Lão đại cuối cùng cũng về ." Người mở cửa là Võ Tiểu Tứ, mặt mày xanh xao: "Chị nhanh mang  tường đầu cỏ   ,    giảng cho  nửa ngày đạo đức kinh ."
 
Tường đầu cỏ là biệt danh Võ Tiểu Tứ đặt cho Thái Hoành An  vụ việc ở núi Mộc Nam.
 
"Dương đạo hữu." Thái Hoành An  thấy tiếng gõ cửa cũng  tới,  đúng lúc   câu ,   nhíu mày, nghiêm mặt : "  lòng nhắc nhở, mệnh   nhẹ, dương khí yếu, thể chất  dễ  ma quỷ quấy nhiễu, nếu mỗi ngày tắm gội đốt hương tụng kinh một tiếng, sẽ  lợi cho ."
 
"Xì,  mới dương khí yếu,  ăn đ.á.n.h hả." Võ Tiểu Tứ lập tức xắn tay áo, lộ  hình xăm Thanh Long Bạch Hổ  cánh tay.
 
Hắn   mệnh nhẹ, nhưng dương khí yếu thì  thể chấp nhận . Cái gì mà dương khí yếu? Hắn rõ ràng là thanh niên tràn đầy sức sống,   thể  dương khí yếu? Theo , điều đó cũng như     .
 
Võ Tiểu Tứ tức đến đỏ mặt, sẵn sàng lao lên đ.á.n.h .
 
Dù    nhút nhát, nhưng Thái Hoành An trông như một con gà luộc,   sợ, chẳng  chỉ một cú đ.ấ.m thôi ,  cũng  xem, ai mới là kẻ dương khí yếu?
 
Dương Miên Miên xoa trán, kéo Võ Tiểu Tứ ,  với Thái Hoành An: "Có chuyện gì?"
 
Thái Hoành An  nhắc nhở mới nhớ  chuyện chính, vội lấy một tấm thiệp từ túi .
 
Tấm thiệp  Dương Miên Miên  ấn tượng, hình như là thiệp mời của Hiệp hội Đạo sĩ.
 
Thái Hoành An : "Lần  tấm thiệp  cư sĩ Đông Sơn cướp mất, hôm nay sư phụ đặc biệt bảo  mang một tấm khác đến, mong cô nhất định  tham dự."