Lư Vân nhớ lại thời gian học đại học, trong lòng liền cảm thấy u ám. Cô vốn là một cô gái vừa xinh đẹp, thành tích lại tốt, cha mẹ yêu thương, thầy yêu bạn mến, từ nhỏ đến lớn đều là thiên chi kiêu nữ.  từ lúc  đại học, ánh hào quang   Dương Miên Miên cướp mất. Ghen ghét cùng khó chịu  tích tụ trong đầu óc cô bao lâu, nay  trồi lên.
 
Dương Miên Miên   thói quen  mặt  khác, nên cũng  thấy biểu cảm trào phúng  mặt Lưu Vân. Tuy rằng   chắn đường của cô, nhưng cô  cũng tự xưng là bạn học cũ của cô, Dương Miên Miên cũng  tính toán gì.
 
Dương Miên Miên thành thật trả lời: "Không  gì vất vả,  nhàn nhã, đãi ngộ công ty cũng ."
 
"Ha hả." Lư Vân  hai tiếng, nhận định đối phương là đang khoác lác: "Không ngờ tài xế công nghệ  là một việc  như  mà  ai . Hay là hôm nào đấy  thử  xe  một , cũng coi như là tạo công ăn việc  cho ."
 
Dương Miên Miên  tiếng động, liếc Lư Vân một cái: "Cậu   ."
 
"Ùi, xem   ngại". Lư Vân cho rằng Dương Miên Miên đang tự ti, trong lòng càng thêm vui vẻ.
 
"  với ,  tài nữ nào trường   mà    tài xế như  ? Lấy thành tích của  ,  công ty luật nào mà   cướp lấy  chứ.  mà  thích công việc  như ,  cũng   nhiều nữa. Lúc nào khó khăn quá thì   nhé,  sẽ cố giúp ."
 
Giả dối! Võ Tiểu Tứ   Dương Miên Miên  biểu tình của Lư Vân quá rõ ràng. Nhìn biểu tình  đúng là   khác ghê răng như ăn  sạn .
 
  là con trai, con trai  đ.á.n.h con gái nha.  đại sư thì  như , chỉ sợ đại sư nhất thời  nhịn , giơ bàn tay  đ.á.n.h một phát thì  đối diện chỉ  tàn phế trở lên thôi. Đại sư chính là  hùng tay  đó.
 
Lư Vân thấy Dương Miên Miên im lặng, trong lòng  đắc ý thêm vài phần, cô dịch chuyển ánh mắt một chút, liền  đến Võ Tiểu Tứ  bên cạnh.
 
"Dương Miên Miên,  bên cạnh  là ai ?" Lưu Vân ái  chớp chớp mắt: "Là bạn trai  , thoạt  thật xứng đôi."
 
Đầu tóc đỏ chói, khoa trương hỗn độn như gà tây,  mặt còn vết đen vẫn  rửa sạch,  con trai như  trong mắt Lưu Vân còn  đủ tư cách xách giày cho cô, nhưng mà với Dương Miên Miên   từ  xuống   là hàng vỉa hè thì  vẻ cũng hợp đấy.
 
Nghe , Dương Miên Miên rút cuộc cũng ngẩng đầu  Lưu Vân: "Mắt   tật "
 
"Mình..." Lưu Vân nghẹn lời
 
Dương Miên Miên vẻ mặt hoài nghi: "Mắt  như , thật sự là  từng học cùng  ?"
 
"Không  là kẻ lừa đảo ?" Câu  trọng tâm cuối cùng Dương Miên Miên   , nhưng biểu tình  mặt cô  thể hiện hết thảy.
 
" , cô nhầm ,  chỉ là ...em trai của đại sư thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-23.html.]
 
Võ Tiểu Tứ nhanh chân chạy  giải thích, tim nhảy loạn xạ, cho  10 lá gan  cũng  dám nhận là bạn trai của đại sư .
 
"Tiện nhân ..." Bỗng nhiên một nữ nhân tóc hỗn độn từ bên  đường lao tới, lúc   vẫn  kịp phản ứng  kéo lấy mái tóc tốn bao nhiêu tiền bảo dưỡng của Lư Vân.
 
"A..." Lư Vân thét lên t.h.ả.m thiết như heo  chọc tiết.
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
" đ.á.n.h chít cô, đồ tâm địa độc ác. Lương tâm cô  ch.ó tha hết !"
 
Nữ nhân đin cuồng, hung hăng túm lấy Lư Vân,    mắng: "Tên khốn Vương Khánh Nguyên  rốt cuộc cho cô bao nhiêu tiền? Có tiền là bán lương tâm ? Rõ ràng là  ngoại tình, dựa  cái gì mà bắt  tay trắng  khỏi nhà, là cô hãm hại . Vu cáo . Cô hại  giờ tay trắng. Trả con cho . Đồ   lương tâm !"
 
Nữ nhân phát đin còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ, Lư Vân  thể nào đ.á.n.h trả.
 
Võ Tiểu Tứ bên cạnh xem đến nhiệt huyết sôi trào. Hóa  nữ nhân đ.á.n.h  là như thế , thật con  nó hung tàn.
 
Lư Vân rên rỉ xin tha nhưng cũng  thể dìm bớt lửa giận của đối phương. Cô gái  dường như  mất  lý trí,   đất  một vật liền nhặt lên chọi  đầu Lư Vân.
 
Lư Vân trong lúc  lôi kéo   rớt mất một chiếc giày. Không  nghĩ nhiều, gót giày  mà thượng lên đầu cô thì coi như cô tàn phế .
 
Dương Miên Miên con ngươi  nhíu : "Võ Tiểu Tứ!"
 
Võ Tiểu Tứ tuân lệnh, lập tức chạy như bay qua bên đó. Hắn dù  cũng là đàn ông, sức lực cũng lớn hơn, nhào một phát  đoạt  chiếc giày  tay nữ nhân đin loạn , nhân tiện cứu  Lư Vân nãy giờ vẫn chỉ  ôm tay bụm mặt.
 
Lư Vân vén mái tóc rối tung lên, phát hiện cứu   chính là hai  hồi nãy  còn trào phúng.
 
"Cảm ơn". Lư Vân cực kỳ mất tự nhiên, biểu tình khó chịu, sự việc mất mặt như   Dương Miên Miên thấy , cô sợ rằng cả đời  sẽ sống  bóng ma tâm lý .
 
Dương Miên Miên lánh đạm: "Không cần cảm ơn."
 
Kỳ thật loại chuyện  cô cũng    tay, đặc biệt là  khi  tài xế Kim Mãn Lộ, sinh tử trong mắt cô  càng bình thường.
 
Chít  cũng   là chấm hết tất cả. Mọi việc đều  nhân quả, con  lúc sống  trả hết nợ, chít  cũng  trốn .