Lư Vân buồn bực tìm giày  , sửa sang đầu tóc cùng quần áo hàng hiệu  , cố  cho  tươm tất một chút,  đấy lấy điện thoại  báo cảnh sát.
 
Lư Vân cố tỏ  bình tĩnh, nhưng đôi tay run nhè nhẹ  cố cáo cảm xúc chân thật của cô.
 
Nữ nhân  bảo vệ chạy tới ngăn , nhưng vẫn cố c.h.ử.i rủa  ngừng. Nơi  dù  cũng là con phố buôn bán,  qua   ít, trong chốc lát, xung quanh  tụ tập   bao nhiêu . Họ  tiếng  phụ nữ     mắng,  xem biểu tình của Lư Vân, ánh mắt tràn ngập khinh thường  cô.
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Họ chỉ trỏ, bàn tàn, Lư Vân đều  thấy hết. Mặt cô hết xanh  trắng,  mặt   tràn ngập phẫn hận: "Cô Hoàng, lấy biểu hiện của cô lúc ,  hoài nghi cô  bệnh về thần kinh nghiêm trọng,    sẽ liên hệ Vương  cùng tòa án, hủy tư cách thăm hỏi con của cô."
 
Nữ nhân đột nhiên im bặt, biểu tình đin cuồng biến thành khủng hoảng.
 
"Không, cô  thể  như ,    bệnh!" Nữ nhân rống to.
 
"Lời  cô nên giữ   với thẩm phán,   báo cánh sát, họ sẽ đến ngay thôi."
 
Phố buôn bán phồn hoa xuất hiện  đ.á.n.h , cảnh sát cũng  coi trọng, đúng như Lư Vân , cảnh sát khu vực nhận  thông báo liền đến ngay.
 
Lúc  phụ nữ   cảnh sát khống chế, bỗng  đầu  phía Lư Vân liếc mắt một cái. Nữ nhân  rũ đầu, đôi mắt hướng lên , lộ  hơn nửa là lòng trắng đầy tơ màu. Cô  cứ như   chằm chằm Lư Vân hai giây, đôi mắt   Dương Miên Miên liên hệ tới oán quỷ.
 
Người phụ nữ thanh âm nghẹn ngào: "Lư Vân,  nguyền rủa cô, nguyền rủa cô tràng xuyên bụng lạn, chít  tử tế."
 
Giữa trời nắng hè nóng bức, Lư Vân bỗng rùng  một cái.
 
Dương Miên Miên ngước mắt  qua Lư Vân: " nhớ trong luật   quy định   bệnh tâm lý   quyền thăm nuôi con."
 
Lư Vân mất tự nhiên: "Đây là sự khác  giữa kiến thức và thực tế, trong thời điểm tất yếu,  thể sử dụng một  thủ đoạn để quy trình rút ngắn ."
 
Dương Miên Miên: " Ngôn chi  linh, mong  về    hối hận."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-24.html.]
Lư Vân hừ một tiếng, cô  thèm tin những điều .
 
Lúc Dương Miên Miên trở  tiểu khu  là giữa trưa. Võ Tiểu Tứ tuy rằng  kí hợ đồng, nhưng vẫn  chờ công văn phúc đáp từ  Tổng bộ  mới  chính thức  , vì thế chức vị hiện tại của  vẫn là "em trai" của Dương Miên Miên.
 
Hai  lên tầng 4, lúc Dương Miên Miên đang  mở cửa, cánh cửa nhà cuối cùng bỗng nhiên mở , một nam trung niên tầm hơn 30 tuổi bước . Dáng   tiều tụy, gương mặt  hãm,  như một cái xác khô di động.
 
Người   qua Dương Miên Miên và Võ Tiểu Tứ giống như   thấy họ. Dương Miên Miên dừng  động tác,  qua    chút nghi hoặc.
 
Người   đây  lâu mới đến tiểu khu, lúc đấy cô vẫn     là hàng xóm của . Lúc đấy, tuy là   trông  chút nghèo túng, nhưng  hình cao lớn,   oai phong.  hiện tại,      nồng đậm tử khí. Người , chỉ sợ  qua mấy ngày nữa liền chít.
 
Là cái gì  thể khiển một  nam nhân dung sức, chỉ trong vòng 1 tháng  biến thành dáng vẻ ? Dương Miên Miên nghĩ trăm  cũng  . Nam nhân xuống cầu thang, biến mất  mặt bọn họ. Võ Tiểu Tứ thò mặt qua ,  chút chột : "Đại sư,   là  ?"
 
Võ Tiểu Tứ mới mở  mắt âm dương nên  chắc chắn, tuy rằng lúc      ,   tuy  hình , nhưng mặt    trông giống  sống tí nào. Dương Miên Miên mở khóa xong,  đầu   cho Võ Tiểu Tứ: "Không  , chả nhẽ là ch.ó ?".
 
Cửa bang một tiếng, đóng . Võ Tiểu Tứ vẫn  ở cửa, yên tâm thở dài nhẹ nhõm một . Là , may quá.
 
Buổi tối,  6h, Dương Miên Miên đúng giờ  .
 
Đêm nay, khách của cô là một  thanh niên đội ngược mũ lười trai đinh tán đen, mặc áo  hình bộ xương khô, quần đùi hoa rộng, dáng vẻ nổi loạn bất cần. Không giống phần lớn quỷ mới chít, Mũ Lưỡi Trai   biểu tình mờ mịt thất thố, giống như  thích nghi với  phận mới của .
 
"Òa, mỹ nữ..." Thấy tới đón  là một cô gái nhỏ xinh đáng yêu, Mũ Lưỡi Trai thả một tiếng huýt sáo: "Đã chít  vẫn  mỹ nữ tới đón,   đúng là ."
 
Dương Miên Miên  địa chỉ  app, "Là    nhà ma Bạch Nhạc Cốc ?"
 
"Không   thì là ai, nhanh nào, lãng phí thời gian quá!" Cậu  thúc giục,  hề  tí nào tiếc nuối,  bộ đều là hưng phấn.
 
Hưng phấn? Một con quỷ chạy tới nhà ma? Thật là  cách nổi loạn.