"Đi thôi,  đưa em  ăn." Dư Duyên nắm lấy tay nhỏ mềm mại của Dương Miên Miên.
 
Đi ngang qua đám đông, những   ăn và  ăn đều bọ thồn một đống cơm chó.
 
Bên cạnh đội cảnh sát hình sự   nhà hàng nào, Dư Duyên nghiêng đầu hỏi: "Em  ngại ăn ở nhà ăn ?"
 
Dương Miên Miên nhún vai: "Hoàn   ngại."
 
Thế là hai  tay trong tay  đến nhà ăn ở tòa nhà bên cạnh.
 
Lúc  đang là giờ cơm, nhà ăn chật kín , tin Dương Miên Miên đến  lan khắp đội cảnh sát hình sự,   đang thảo luận hăng say,  ngờ nhân vật chính  xuất hiện ngay  mặt.
 
"Không  chứ, Dư lão sư chỉ mời bạn gái ăn ở nhà ăn thôi , keo kiệt thế."
 
Lời   dứt, lập tức nhận  tiếng phản đối từ những  xung quanh.
 
"Dư lão sư,  đối xử với bạn gái tùy tiện như , là đang đả kích nghiêm trọng những  cố gắng cả tuổi trẻ mà   bạn gái như chúng !"
 
Tìm  một chỗ , Dư Duyên  lấy cơm, Dương Miên Miên ngoan ngoãn  chờ, tay chống cằm, nhận thấy ánh mắt tò mò từ xung quanh, cô mỉm    từng .
 
Nếu Dư Duyên cũng là quỷ tử, thì  khi   tích lũy đầy đủ công đức, chính khí   những cảnh sát  sẽ là cách duy nhất để kiềm chế âm khí.
 
Nói , những   đều là thần bảo hộ của Dư Duyên. Nghĩ , nụ   mặt Dương Miên Miên càng thêm chân thành.
 
Dư Duyên nhanh chóng mang cơm đến, đều là những món cô thích ăn.
 
Dương Miên Miên thu hồi ánh mắt, đôi mắt cong thành hai vầng trăng non: "Dư lão sư,    đồng nghiệp của  đều ghen tị với  ?"
 
Dư Duyên nghiêm túc gật đầu: "Anh ."
 
Lời     một cảnh sát bưng khay cơm  qua  thấy,  đó đỏ mặt, chân loạng choạng, suýt  đổ cơm trong khay.
 
Dư lão sư thật là    hổ.
 
Cuối năm, công việc luôn bận rộn, đội cảnh sát hình sự cũng  ngoại lệ, mới ăn  vài miếng, ngoài cửa bỗng  tiếng xôn xao, Dương Miên Miên lắng  một chút, dường như  vụ án  bế tắc lâu ngày đột nhiên  tiến triển.
 
Chớp mắt,   trong nhà ăn lập tức vơi  một nửa.
 
Dư Duyên   cửa, cũng  dậy, mặt hiện vẻ bất đắc dĩ: "Em từ từ ăn, ăn xong hãy ,  lẽ     việc ."
 
"Đợi ." Dương Miên Miên cũng  lên, kéo tay Dư Duyên, đặt túi giấy màu da bò lên tay : "Em sợ Giáng sinh   nhiệm vụ bận  rảnh, nên mua quà Giáng sinh sớm cho ,  nhận lấy ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-261.html.]
 
Ánh mắt Dư Duyên lóe lên,  nắm chặt lấy túi giấy Dương Miên Miên đưa.
 
Nhà ăn nhanh chóng chỉ còn  hai  họ, Dư Duyên đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Dương Miên Miên.
 
Anh nhẹ nhàng : "Ngoan." Rồi nhanh chóng rời .
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Dương Miên Miên   bàn ăn với đĩa cơm  ăn hết,    bóng lưng đang nhanh chóng rời  đuổi kịp các đồng đội khác, trong mắt cô  khỏi  chút xót xa.
 
Đây  giống bữa trưa tuyệt vời mà cô tưởng tượng, bao nhiêu lời  , một câu cũng  kịp    chia xa.  cô  oán trách, chỉ là đau lòng.
 
Dư Duyên chỉ là một pháp y mà  bận rộn như ,  thể tưởng tượng những cảnh sát đáng yêu   bao nhiêu cơ hội  ăn một bữa cơm nóng hổi?
 
Dương Miên Miên thở dài, đổ thức ăn thừa  thùng rác chỉ định,  đặt khay lên kệ rửa bát.  lúc gặp cô lao công nhà ăn đang thu dọn chén đĩa.
 
Cô lao công mỉm  hiền hậu với Dương Miên Miên,  chút đau lòng : "Cháu gái nhỏ đừng giận,  nghề  là , cháu   thông cảm, chồng cô  đây cũng  ở đội cảnh sát hình sự."
 
Dương Miên Miên giúp cô dọn dẹp,   thuận miệng hỏi: "Vậy bác trai giờ nghỉ hưu  ạ?"
 
Cô lao công dừng tay lau bàn một chút: "Ông  hy sinh ..."
 
Khi  khỏi nhà ăn, một nửa  xe cảnh sát trong bãi đỗ xe ở cửa   mất, Dương Miên Miên  đội cảnh sát hình sự chính khí ngút trời,   bước  khỏi cổng.
 
Dọc theo con đường chính  cổng đội cảnh sát hình sự  tiếp về phía  là một công viên xanh. Hôm nay trời ,  một cặp đôi đang chụp ảnh cưới trong công viên.
 
Cô dâu mặc váy cưới trắng tinh,  rạng rỡ trong vòng tay của  yêu, nụ   khuôn mặt còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng. Chỉ  điều, chú rể dường như   khả năng diễn xuất  ống kính, nhiếp ảnh gia liên tục nhắc nhở: "Chú rể, xin vui lòng  một chút, đừng nghiêm túc như ,    đang  kiểm điểm tư tưởng , đúng , đúng ,  lên,   ống kính."
 
Trong khoảnh khắc , Dương Miên Miên bỗng nhớ đến Dư Duyên. Nếu  là chú rể, liệu nhiếp ảnh gia  phát điên ?
 
Đi thêm  mười phút nữa là đến văn phòng Hoàng Quyền,   việc gì khác, Dương Miên Miên bấm thang máy xuống tầng hầm 4.
 
Thấy Dương Miên Miên, Giả tiểu thư  ngạc nhiên.
 
"Dương tiểu thư,  cô  đến đây?"
 
" lúc  ngang qua, mời cô  ăn,  ?" Dương Miên Miên nhảy lên bàn tiếp tân ,  tươi. Địa phủ  thật keo kiệt,   cô đập bàn một cái, dấu tay vẫn còn đó, lâu   mà   mới,  như địa phủ nghèo lắm, mất mặt quá.
 
Giả tiểu thư ngớ : "Cô  đùa chứ?"
 
Dương Miên Miên nhướng mày: "Cô nghĩ ?"