Huyện Thương Bắc là một huyện nhỏ thuộc tỉnh bên cạnh,  mạng   nhiều thông tin về huyện , điều duy nhất  nhắc đến nhiều là trận động đất hơn ba mươi năm . Huyện Thương Bắc  trong khu vực chịu ảnh hưởng của trận động đất,  ảnh hưởng ít nhiều, nhưng   thương vong nên chỉ  nhắc đến thoáng qua  báo chí,  nhanh chóng  lãng quên.
 
Hơn nữa,  thời điểm đó, mạng internet  phổ biến như bây giờ, nhiều tin tức  đơn sơ và ngắn gọn, chỉ  vài dòng chữ,   nhiều thông tin để tham khảo.
 
Tuy nhiên, với sự phát triển mạnh mẽ của internet hiện nay, huyện nhỏ  vẫn   ai  đến, điều đó chứng tỏ huyện Thương Bắc thực sự  nhỏ và hẻo lánh.  những nơi càng ít  chú ý  càng dễ thu hút ma quỷ, hiện tại   gì về nơi đó, nếu mạo hiểm đến đó   sẽ gặp nguy hiểm gì.
 
Nghĩ , Dương Miên Miên  diễn đàn tìm kiếm, thật bất ngờ, cô tìm thấy một nhóm đồng hương của huyện Thương Bắc.
 
Bài  mới nhất là ba ngày , một  dùng tên là "Bản ghi nhớ"  đăng một bài  phát động chuyến du lịch, kèm theo một bức ảnh tuyết, thị trấn nhỏ Thương Bắc  mùa đông phủ đầy tuyết,  như tranh vẽ. Ở cuối bức ảnh  để  cách liên hệ  một nhóm chat.
 
Dương Miên Miên mở ứng dụng chat và tìm kiếm theo  nhóm,  hai phút , quản trị viên  chấp nhận yêu cầu của cô.
 
Vào nhóm, cô thấy nhóm  chỉ  chín , kể cả cô, quản trị viên chỉ  một  là nhóm trưởng, tên nhóm và tên  đăng bài giống , đều là "Bản ghi nhớ".
 
Khi  nhóm,   đang trò chuyện rôm rả.
 
Dương Miên Miên  một lúc, hiểu sơ qua tình hình, những  trong nhóm đều là    bài  đó và tham gia nhóm.
 
Người địa phương ở Thương Bắc chỉ  ba , nhóm trưởng "Bản ghi nhớ" là một, hai  khác là "Quá khứ bay theo gió" và "May mắn nhỏ", những  khác đều đến vì bức ảnh tuyết,  ai quen  .
 
Thông báo nhóm ghi rằng ngày 19 tháng  sẽ tổ chức chuyến du lịch đến Thương Bắc ngắm cảnh tuyết, ai   thì nhắn tin cho nhóm trưởng để thống kê. Hôm nay mới là ngày 16, thời gian còn sớm, Dương Miên Miên  vội báo danh, chỉ gửi một tin nhắn chào hỏi để   nhận mặt, tránh  đá  khỏi nhóm,  thoát   quan tâm nữa.
 
Hai ngày qua, vì vụ Diệp Bân, cô  hai đêm  ngủ ngon, quầng thâm mắt sắp xuất hiện .
 
Dương Miên Miên  lên xe buýt, cửa xe đóng , lập tức chặn  cơn gió lạnh bên ngoài. Cô tìm một chỗ  gần cửa sổ, định cất điện thoại  túi, nhưng  vô tình lướt qua bài   .
 
Thị trấn nhỏ hẻo lánh,  lớp tuyết trắng phủ,  như một bức tranh minh họa trong câu chuyện cổ tích.
 
Ánh nắng ấm áp màu vàng kim của mùa đông chiếu qua cửa sổ xe buýt lên vai, Dương Miên Miên tựa đầu  cửa sổ,  bức ảnh, mí mắt dần sụp xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-263.html.]
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
Dương Miên Miên mơ thấy một giấc mơ. Trong giấc mơ, cô đến một thị trấn nhỏ phủ đầy tuyết, nhà nào cửa nấy đều đóng kín,  đường   một bóng , mặt đường thị trấn phủ một lớp tuyết dày, bước chân  đó để  những dấu chân sâu hoắm.
 
Dương Miên Miên   ,  con đường  dường như chỉ  dấu chân của một  cô, nơi  trống trải   chút sinh khí, như một thành phố ma, khi cô đang bối rối  quanh, thì thấy cuối thị trấn  một  đang  tới.
 
Người đó mặc áo dài màu đen, tà áo kéo lê  mặt đất, khi bước  kéo theo lớp tuyết. Người đó  đôi mắt hạnh, môi đỏ, khuôn mặt trái xoan, làn da  trắng,  trán  một nốt chu sa đỏ, khuôn mặt  biểu cảm,  thể đoán  tuổi tác.
 
Dương Miên Miên   đó bước từng bước tới gần,  đó đưa tay   cô.
 
Bàn tay của  phụ nữ  trắng, nhưng  khô héo, như bàn tay của một bà lão chín mươi tuổi, chỉ còn da bọc xương.
 
"Đi,  theo ..." Giọng  dường như vang lên từ bốn phương tám hướng. Dương Miên Miên ngước   phụ nữ,  chắc giọng  đó   của cô   , khi cô định  kỹ,  mắt bỗng nổi lên một trận gió tuyết, che khuất mặt  phụ nữ, cô  thể  rõ biểu tình  khuôn mặt cô . Trong khoảnh khắc đó, Dương Miên Miên dường như thấy  phụ nữ khẽ .
 
Dường như cô  đang  với cô.
 
"Đi theo ..."
 
Giọng  đó  vang lên, Dương Miên Miên  chút bực bội, định vung tay đuổi tuyết  mặt, nhưng vô tình chạm  ngón tay  phụ nữ, cảm giác lạnh như băng.
 
"Bịch!" Đầu cô bỗng đau nhói, Dương Miên Miên bỗng tỉnh giấc, xe buýt   qua một gờ giảm tốc,  tiếp tục chạy êm ru về phía .
 
Dương Miên Miên chớp mắt, dần dần tỉnh táo , cô đưa tay xoa đầu ngón tay, cảm giác trong mơ cực kỳ chân thật, đến mức nhiệt độ lạnh như băng  dường như vẫn đọng   ngón tay cô.
 
Dừng , Dương Miên Miên lấy  viên đá đeo  cổ, cảm thấy viên đá vẫn đang nóng lên.
 
Giấc mơ  , nó cũng cảm nhận .
 
Dương Miên Miên chầm chậm nắm chặt viên đá, giữ chặt trong lòng bàn tay, nhiệt độ nóng từ viên đá nhanh chóng xua tan cảm giác lạnh lẽo ở đầu ngón tay.