Dương Miên Miên mím môi, nơi  tín hiệu kém đến mức nào mà điện thoại đặc chế của địa phủ cũng  thể gọi ? Điện thoại của cô còn  hơn vệ tinh.
 
Kế hoạch mời Dư lão sư ăn lẩu tan vỡ, Dương Miên Miên  đầu xe, trực tiếp về tiểu khu.
 
Về nhà ăn mì tôm .
 
Sáng sớm hôm , Dương Miên Miên chuẩn  đồ đạc đến điểm hẹn. Sau lưng cô là Võ Tiểu Tứ với ba lô to,  bộ dạng như sắp định cư lâu dài trong núi, tưởng chừng như  mang theo cả giường trong balo.
 
"Lão đại, chờ  với." Võ Tiểu Tứ hổn hển đuổi theo.
 
Dương Miên Miên tức giận lườm  một cái: "Ai bảo  mang nhiều đồ thế?"
 
"Không   , chúng   núi,    khu du lịch gì, chắc là làng quê, mùa đông tuyết rơi dày,   một chuyến  dễ dàng gì,  chỉ lo bên trong   gì ." Võ Tiểu Tứ nhe răng  nịnh nọt: "Không ngờ lão đại còn chơi trò du lịch trong thành phố, thật kích thích, sạc dự phòng em mang đến năm cái, dù   nơi sạc điện cũng  ảnh hưởng  chụp ảnh ."
 
Hai     bắt taxi đến bến xe.
 
Năm phút , Bản ghi nhớ  trong nhóm   năm  đến, Dương Miên Miên và Võ Tiểu Tứ xuống xe, lập tức thấy mấy   ở cổng bến xe, bốn nam một nữ, họ nhận   nhờ bức ảnh  đăng trong nhóm.
 
Mọi  đang  chuyện, thấy Dương Miên Miên  đến, họ lập tức dừng ,  cô ngạc nhiên.
 
Dương Miên Miên bước đến  mặt Bản ghi nhớ, lịch sự : "Chào,  là Dương Miên Miên, tên  mạng là mm."
 
"Thì  cô là mm." Một thanh niên đội mũ len đen ngạc nhiên : "Haha,  ngờ Miên Miên thực sự là mỹ nhân, chúng  còn nghĩ, cấp độ  QQ của cô thấp như ,   chịu đăng ảnh, còn lo là đàn ông giả dạng phụ nữ,  ngờ là mỹ nữ."
 
Nói xong,  chìa tay  với Dương Miên Miên: "Chào,  là Nhậm An."
 
Lúc , bên cạnh bất ngờ chìa  một bàn tay nắm lấy tay Nhậm An: "Chào,  là Võ Tiểu Tứ, là Tứ trong Nhất Nhị Tam Tứ."
 
Võ Tiểu Tứ thích màu đỏ, đầu tóc đỏ rực dựng ngược  đầu, mặt mày      chút hung hãn, chỉ  mặt cũng khá hăm dọa.
 
Thanh niên trẻ  định lợi dụng lão đại của  ? Nằm mơ !
 
Nụ   mặt Nhậm An lập tức cứng đờ.
 
Bản ghi nhớ thấy  khí  chút cổ quái, vội vàng chuyển đề tài, giới thiệu .
 
Bản ghi nhớ tên thật là Lục Vọng Bắc, sinh viên trường thương mại Cẩm Thành, bên ngoài trông giống hệt trong ảnh, phong thái thư sinh, cởi mở, dễ mến. Ngoài Nhậm An, hai  còn , một là Vương Đại Xuyên, quê cũng ở huyện Thương Bắc, nhiều năm  về, tuổi  ba mươi,  thấp nhưng  hiền lành; một  mặc hàng hiệu,  chút kiêu ngạo, tên Ôn Dư.
 
Người con gái còn  tên Ôn Nhã, so với ảnh đăng,  thể thấy ảnh  chỉnh sửa nhiều. Bên ngoài, trông cô   bình thường, trang điểm đậm,  ánh mắt  vẻ quen  với Ôn Dư, nhưng Ôn Dư  mấy quan tâm.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-294.html.]
Bản ghi nhớ giới thiệu xong  ,  Võ Tiểu Tứ, nhắc: "Cậu là  Dương Miên Miên dẫn theo nhỉ. Mang đủ đồ ?"
 
Võ Tiểu Tứ vỗ ba lô: "Yên tâm, lão đại   , mang nhiều  thiếu."
 
Lão đại?
 
Mọi   Dương Miên Miên, biểu cảm kỳ lạ.
 
Dương Miên Miên bình thản chớp mắt,   ý định giải thích,   đều là  lạ, giữ chút  cách cũng .
 
Bản ghi nhớ  đồng hồ: "Còn năm phút nữa, chờ chút, còn một   đến."
 
"Phiền phức thật." Ôn Nhã xoa xoa ngón tay lạnh cóng, bực bội càu nhàu.
 
Đang  chuyện, một giọng phụ nữ trẻ chen : "Xin ,  đến trễ."
 
Dương Miên Miên   sững ,  ,   đối diện với ánh mắt của Úc Giai.
 
"Dương Miên Miên?!" Úc Giai  tin nổi kêu lên.
 
Dương Miên Miên : "Trùng hợp thật."
 
Không trùng hợp đến mức  chứ? Úc Giai chớp chớp mắt  tin nổi, thấy Dương Miên Miên ở đây, trong lòng cũng an tâm hơn vài phần.
 
Có Dương Miên Miên, chuyến du lịch  sẽ an  hơn nhiều.
 
Úc Giai đến,    đủ.
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Huyện Thương Bắc  ở đường biên của tỉnh phía bắc, qua đó là khu tập trung của dân tộc thiểu , đường  đều là đường núi, tài xế  thích , họ   xe buýt đến thành phố gần nhất  thuê xe  tiếp.
 
Bản ghi nhớ  mua vé ,   đông đủ xong thì bắt đầu lên xe buýt. Người  về phía bắc  nhiều, chỗ trống nhiều, Dương Miên Miên và Úc Giai, Võ Tiểu Tứ  hàng cuối, cạnh họ  ghế trống, ngoài Vương Đại Xuyên sợ say xe  đằng , những  khác đều  giữa và  xe, ngay  mặt họ.
 
Đến giờ, xe buýt khởi hành. Gần  đông, càng  về phía bắc, trời càng lạnh,  một giờ xe chạy, ngoài trời bắt đầu rơi tuyết.
 
Cẩm Thành  ít khi  tuyết, dù  tuyết cũng chỉ là tuyết kèm mưa, lạnh cắt da, còn tuyết dày như thế   hiếm.
 
Trò chuyện một lúc,    quen thuộc hơn, Ôn Nhã và Nhậm An như trẻ con cầm điện thoại chụp lia lịa ngoài cửa sổ, miệng  ngừng tấm tắc: "Đẹp quá, đây là  đầu  thấy tuyết to thế ."
 
Biểu hiện của họ khiến hành khách khác cũng bật , : "Càng về bắc, tuyết càng lớn, các cô các  đừng chụp hết pin điện thoại, đến lúc đó sẽ hối hận đấy."