Ôn Nhã  ,  điện thoại  chụp thêm vài tấm nữa mới cất điện thoại . Cô  cảnh tuyết ngoài xe, đầy mong đợi: "Không  tuyết ở huyện Thương Bắc  lớn hơn ?"
 
Người đàn ông trung niên  khuyên nhủ ngẩn : "Huyện Thương Bắc là gì?"
 
Bản ghi nhớ giải thích: "Một huyện nhỏ  chân núi phía bắc, nơi nhỏ, chắc các bác   qua."
 
"Cũng , giờ   đều thích chen chúc  thành phố,  ở làng quê càng ít, nhiều làng sắp trống  ." bác trung niên gật đầu, theo lời bản ghi nhớ  chuyện.
 
Người khác mỗi   một câu, cứ thế, thời gian trôi qua, bông tuyết bên ngoài mỗi lúc mỗi to.
 
Úc Giai thu  ánh mắt, do dự một lúc, khẽ nhích  gần Dương Miên Miên, hỏi nhỏ: "Cô cũng thấy bức ảnh đó nên mới đến ?"
 
Dương Miên Miên  cô một cái, cố nén sự nghi ngờ trong lòng, gật đầu.
 
"Vậy cô cũng thấy bức ảnh đó kỳ lạ đúng ?" Úc Giai và Dương Miên Miên   thiết, nhưng  đường  gặp , dù chỉ là quen sơ cũng thấy đáng tin hơn  khác. Cô lấy điện thoại , mở bài đăng về chuyến du lịch cô  xem lúc , bức ảnh cảnh tuyết vẫn còn đó. "Ảnh  chụp mờ mờ, mỗi    kỹ  cảm thấy cảnh vật trong ảnh như động đậy ." Úc Giai , xác nhận với Dương Miên Miên: "Cô  thấy  ?"
 
Dương Miên Miên  bức ảnh HD, im lặng vài giây, chọc Võ Tiểu Tứ: "Cậu  ảnh , cảm giác thế nào?"
 
Võ Tiểu Tứ  theo, cau mày: "Ảnh mờ quá, ai chụp mà tay nghề kém ."
 
Một  thấy mờ  thể do mắt vấn đề, nhưng hai  đều thấy thế thì chắc chắn bức ảnh  vấn đề.
 
Dương Miên Miên và Úc Giai  , biểu tình  mặt nghiêm trọng hơn mấy phần.
 
Ngồi xe buýt là việc nhàm chán, tuyết  đường   dọn, xe chạy  êm, trong xe ấm áp,  khi hết hứng thú với tuyết, hầu hết   đều buồn ngủ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
 
Còn một giờ nữa mới đến nơi, Dương Miên Miên cũng nhắm mắt nghỉ.
 
Vừa nhắm mắt,  mắt đột nhiên sáng lên, Dương Miên Miên ngẩn ,  thấy  mặt là một thị trấn yên tĩnh, phản ứng  mới nhận    mơ.
 
 cô chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng thần, còn  ngủ,   mơ ? Cô còn  thấy tiếng Võ Tiểu Tứ chơi game bên tai cơ mà.
 
Chẳng lẽ do  bức ảnh đó?
 
Lần , trong mơ    phụ nữ áo đen, búi tóc, cô một   trong thị trấn yên tĩnh, mỗi bước chân đều để  dấu chân sâu trong tuyết. Dương Miên Miên   xa, cũng  tò mò gõ cửa căn nhà gỗ bên cạnh, chỉ  giữa tuyết. Dù  cũng là mơ, cô  thấy lạnh,     bao lâu, trong cảnh tuyết tịch mịch bỗng truyền đến tiếng động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-295.html.]
 
"Cót—— két——" như tiếng mở cửa.
 
Dương Miên Miên chạm  Đả hồn tiên bên hông, nhếch miệng, quả nhiên vẫn là  nhẫn nại .
 
"Lão đại, dậy , xuống xe." Lúc , tiếng Võ Tiểu Tứ vang lên, thị trấn  mắt biến mất, Dương Miên Miên mở mắt, ánh mắt   tỉnh táo.
 
"Lão đại  ngủ ?" Võ Tiểu Tứ ngạc nhiên hỏi.
 
Dương Miên Miên gật đầu: "Nhắm mắt nghỉ chút thôi."
 
Úc Giai    Dương Miên Miên với ánh mắt cổ quái. Cô  chuyện trong lòng nên  ngủ,   thấy khí tức của Dương Miên Miên  lạ, cô  khẽ chọc một chút, nhưng Dương Miên Miên  hề phản ứng gì.
 
Xuống xe,    mới trêu đùa  vui vẻ lập tức quấn chặt áo khoác, lạnh đến răng va lập cập.
 
"Lạnh quá  mất." Nhậm An  chuyện cũng run.
 
"Giờ đang tuyết rơi nên  lạnh lắm, lúc tuyết tan mới thật sự lạnh. Mới xuống xe  quen  khí,   cố gắng chút,   liên lạc thuê xe, chắc mất  một giờ nữa." Bản ghi nhớ    về phía hàng xe bên cạnh.
 
Võ Tiểu Tứ liếc  bản ghi nhớ đang trao đổi với chủ xe van màu bạc, : "Tiểu tử  đáng tin ? Trên TV bao nhiêu tin tức về những  lừa các cô gái trẻ  núi  vợ lắm,  khi nào tiểu tử  đang lừa chúng  ?"
 
Võ Tiểu Tứ chỉ đang đùa, nhưng Ôn Nhã  xong, sắc mặt trắng bệch,  tự chủ , nép  Ôn Dư.
 
Ôn Dư lập tức cau mày khó chịu, bực bội né sang bên: "Cô phiền quá, là cô đòi , giờ sợ cái gì." Nói xong,  liếc Dương Miên Miên và nhóm của cô, vẻ mặt  hài lòng.
 
Dương Miên Miên  để ý Võ Tiểu Tứ, cô đang gọi điện cho Dư Duyên. Sau một đêm, điện thoại của Dư Duyên vẫn  liên lạc , trong lòng Dương Miên Miên  khỏi  chút lo lắng.
 
Không  bản ghi nhớ  gì với tài xế, chiếc xe van màu bạc nhanh chóng đến.
 
"Các cô các   về phía bắc đúng ? Lên xe nhanh ." Tài xế dường như  hài lòng,  khởi động xe  lẩm bẩm: "Giờ tuyết lớn thế , các cô các  cẩn thận đấy, dễ lạc đường lắm."
 
Dương Miên Miên lên xe,  lúc   lời . Ngồi xuống, cô mở bản đồ Kim Mãn Lộ, bản đồ chỉ còn một đoạn nữa là đến huyện Thương Bắc,  xa lắm, xung quanh   thị trấn nào khác, nhưng  lời tài xế, dường như      nơi .
 
Xe   nữa khởi động, nhưng   chạy  lâu lắm. Chưa đến một giờ, họ  đến chân núi, con đường phía  phủ đầy tuyết, chỉ  một lối nhỏ dọc theo chân núi, xe   tiếp .
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.