Bản ghi nhớ giải thích: "Mọi  theo  vượt qua đoạn đường núi phía  là tới."
 
Ngồi xe buýt cả buổi sáng, giờ  thông báo  leo đường núi, Ôn Nhã lập tức  hài lòng, la lên: "Sao   sớm  đường núi,  thế    ."
 
Bản ghi nhớ lúng túng , liên tục xin .
 
"Thôi,    thì  xe van về ." Cuối cùng Ôn Dư  vui bỏ  một câu, Ôn Nhã mới im miệng.
 
Thế là   đeo ba lô xuống xe.
 
Tài xế xe van  yên tâm, hạ kính xe, nhắc: "Giờ tuyết lớn thế , các cô các   cẩn thận. Dễ lạc đường lắm."
 
Bản ghi nhớ vẫy tay: "Không  ,   đường."
 
Tài xế   mới thôi , khởi động xe  .
 
Nhìn xe  xa dần, cuối cùng biến thành chấm bạc  biến mất trong màn tuyết, Dương Miên Miên mới thu  ánh mắt,  với Úc Giai và Võ Tiểu Tứ: "Đi thôi."
 
Rốt cuộc là ngưu quỷ xà thần gì,  xem sẽ rõ.
 
Bản ghi nhớ dẫn đầu  ,   theo  leo đường nhỏ lên núi.
 
"Nhìn , bên    nhiều dấu chân!" Nhậm An kêu lên. Anh chỉ  đoạn đường phía . Các dấu chân   tuyết phủ, chỉ còn dấu vết mờ mờ,  chú ý kỹ sẽ bỏ qua.
 
Nhìn hướng mũi giày, những   cũng   núi.
 
"Chắc là dân làng  chợ." Bản ghi nhớ giải thích,  đồng hồ, vẫy tay về phía  : "Chúng  nhanh lên,  khi kịp bữa trưa, chắc ai cũng đói ."
 
Cũng đúng, giờ  12 giờ, bụng ai cũng đói cồn cào.
 
Mọi   động lực, cũng  kiên trì theo đuổi chuyện dấu chân nữa, đều theo bản ghi nhớ leo lên núi. Đường núi hai bên đầy cây tuyết tùng, bên  phủ một lớp tuyết dày. Người  qua cây,  cẩn thận sẽ  tuyết rơi trúng, nhưng điều   thêm chút thú vị,  đường núi  chán như  nữa. Đặc biệt là Ôn Nhã, cô  ngừng chụp selfie, cuối cùng chọn  tấm  nhất    chỉnh sửa, vì thế mà ngã mấy .
 
"Ơ,  đây   tín hiệu?" Đi  một lúc, Ôn Nhã bất mãn . Cô vất vả chỉnh sửa ảnh một phen, phát hiện   đăng .
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
Nghe    dừng , vội lấy điện thoại , quả nhiên như Ôn Nhã ,   lấy một vạch tín hiệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-296.html.]
 
Không  tín hiệu,  gọi điện,  chơi game gì , điện thoại giờ chỉ như cái đồng hồ. Võ Tiểu Tứ nghĩ đến năm cục sạc dự phòng  mang theo, buồn bực : "Ngay cả tín hiệu điện thoại cũng  , liệu chúng    lừa  núi bán ?"
 
Cái gọi là  ngoài cần ba thứ, chìa khóa, điện thoại và ví. Giờ điện thoại đột nhiên mất tác dụng, trong lòng vốn   yên,  Võ Tiểu Tứ , mặt Ôn Nhã trắng bệch.
 
"Được , đừng     linh tinh, Võ Tiểu Tứ chỉ đùa thôi." Dương Miên Miên đá Võ Tiểu Tứ một cái,  : "   báo lịch trình với ba , các   đăng ảnh lên nhóm mà, ba  cũng xem qua, còn cẩn thận lưu ảnh, nhiều bằng chứng , bản ghi nhớ dám lừa chúng  ?"
 
Bản ghi nhớ gãi đầu  lúng túng, liên tục  , còn  tự nhận là quê ở huyện Thương Bắc, Vương Đại Xuyên từ lúc xuống xe  trầm mặc, giờ vẫn   gì, nhưng từ lúc   tuyết, ai cũng đeo kính,      nghĩ gì.
 
Sau một hồi chuyện trò qua ,  khí  dần dần vui vẻ hơn. Vượt qua đỉnh núi,  ở sườn núi  xuống, từ chân núi đến xa xa là một màu trắng xóa vô tận, chỉ  một mảng màu nâu khác biệt ở chân núi. Đó là một dãy nhà ở, trong  gian trắng tinh khiết, giống như tranh vẽ, đúng bữa trưa, khói bếp bay lên lượn lờ, khung cảnh  thêm phần sinh động.
 
Ở đây  giống như  thuộc về phàm gian .
 
"Wow,  quá." Mọi   kiềm chế  ngắm cảnh, Ôn Nhã tháo kính, lấy điện thoại chụp lia lịa.
 
"Đeo kính  , cô như  dễ  mù tuyết lắm." Bản ghi nhớ vội khuyên can, nhưng Ôn Nhã hiển nhiên   lọt tai lời của .
 
Bản ghi nhớ chỉ  thị trấn nhỏ  núi: "Đó là huyện Thương Bắc."
 
Đã đến mục tiêu, chần chờ gì nữa? Mọi  xách ba lô chạy xuống. Võ Tiểu Tứ chạy theo vài bước, đột nhiên thấy  ,    Dương Miên Miên và Úc Giai  im, ngẩn ,  : "Lão đại,  vấn đề gì ?"
 
Dương Miên Miên đang xem bản đồ Kim Mãn Lộ, chỉ dẫn  đó  chút kỳ lạ, theo chỉ dẫn, huyện Thương Bắc  vượt qua thung lũng phía .
 
  mặt  là dãy núi,  gì  thung lũng?
 
Thị trấn  mắt    bản đồ. Dương Miên Miên thoát khỏi app Kim Mãn Lộ, mở bản đồ thường, điện thoại của cô luôn đầy sóng nên  lo thiếu mạng. Trên bản đồ thường, họ   khu vực huyện Thương Bắc, nhưng  phóng to bản đồ để xem kỹ hơn thì  .
 
"Cô thấy gì ?" Dương Miên Miên hỏi Úc Giai.
 
"...Không  rõ ." Úc Giai nghĩ một lúc, lắc đầu. Cảnh  mặt,  thì  thật, nhưng  hiểu tại    cho cô  một cảm giác  cổ quái, nhưng cô    nó từ  đến.
 
Vương Đại Xuyên  vẻ mệt,  nghỉ một lúc, mới  dậy vẫy tay với họ: "Đi thôi, đến đây cũng coi như là duyên phận,    đến  chắc  tìm ."
 
Dương Miên Miên và Úc Giai  , Vương Đại Xuyên   chút kỳ quặc.