Điện thoại  lầu,   vội lên lầu.
 
Dương Miên Miên tụt  , kéo Vương Đại Xuyên .
 
Vương Đại Xuyên như  điện giật, rụt tay , trong chớp mắt mặt trắng bệch.
 
"Cô, cô  gì thế?" Vương Đại Xuyên hình như  sợ Dương Miên Miên đụng , từng bước lùi về phía , đến tận chân cầu thang.
 
Dương Miên Miên: "Anh về sớm hơn chúng ,  phát hiện gì ?"
 
Vương Đại Xuyên định lắc đầu.
 
Dương Miên Miên giọng lạnh lùng: "Anh nghĩ kỹ  trả lời, nếu   sẽ bắt nữ quỷ theo  để siêu độ."
 
Đồng tử Vương Đại Xuyên co rút ,  dám tin: "Cô, cô  thể  thấy Tư Tư ?"
 
Dương Miên Miên  , nhưng ánh mắt  chuyển động,  về phía nữ quỷ   lưng Vương Đại Xuyên. Đối phương thấy , co rúm , vẻ mặt kinh hoàng.
 
Một lúc , Vương Đại Xuyên mới bình tĩnh , giọng khàn khàn: "Lúc trở về  vẫn ở phòng bên cạnh dọn đồ, chỉ  thấy tiếng mở cửa sổ,   thấy gì khác."
 
Vương Đại Xuyên vẻ mặt thành khẩn, nhưng Dương Miên Miên  dễ dàng tha cho   như : "Anh   là  ở đây, nhất định  gì đó."
 
"..." Vương Đại Xuyên l.i.ế.m đôi môi khô nẻ, ánh mắt liếc  về phía nữ quỷ bên cạnh, ánh mắt tràn đầy đau đớn và bất lực. Biết Dương Miên Miên thấy Tư Tư, Vương Đại Xuyên  bí mật của   giấu  nữa.
 
" .  là  huyện Thương Bắc, nhưng    làng ." Vương Đại Xuyên  lên đầu, thấy  ai xuống : "Làng , ở quê ,  gọi là Ảo Thị."
 
"Ảo Thị? Ý là chỗ  là ảo cảnh ?"
 
"Cũng  hẳn." Vương Đại Xuyên gật gật đầu,  lắc đầu: "Cụ thể thế nào  cũng  .  chỉ , thầy cúng chỗ  , Ảo Thị là sự tồn tại thật, nhưng  giống như mặt  của gương,   ai từ quê  đến đây, nhưng thỉnh thoảng sẽ   hữu duyên từ Ảo Thị đến làng , nhưng  hiếm."
 
Dương Miên Miên  hỏi: "Theo như  , huyện Thương Bắc là nơi trong ảnh  bài đăng du lịch đúng ?"
 
Vương Đại Xuyên gật đầu.
 
Dương Miên Miên: "Sao   về thẳng đó?"
 
Vương Đại Xuyên   dừng ,  khổ lắc đầu: "Huyện Thương Bắc chân chính, là nơi    về .    cũng chỉ là  thử vận may thôi. Thầy cúng , ai tự ý  khỏi làng sẽ  thần linh trách phạt, mang  tai họa cho  .  ban đầu  tin, nhưng bây giờ... Tất cả những   cận với  đều   hại c.h.ế.t, ngay cả Tư Tư...Thần trí của cô  đang phai dần,  nhanh sẽ  rời khỏi  vĩnh viễn.   khi cô  còn chút ký ức, đưa cô  về gặp  ."
 
Nếu Vương Đại Xuyên  thật, chuyện Ôn Nhã mất tích chắc chắn  liên quan đến huyện Thương Bắc thật sự .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-302.html.]
 
Một lúc ,  báo cảnh sát  xuống, mặt mày ủ rũ.
 
"Điện thoại  gọi , cả điện thoại về nhà  báo cảnh sát đều báo bận."
 
"Không  thì để dì  tìm hàng xóm giúp đỡ." Dì Lục đề nghị,    ai phản đối.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
Một  sống sờ sờ bỗng dưng mất tích, đêm nay  định là  thể ngủ.
 
Vì Dương Miên Miên và Úc Giai là con gái, nên họ  sắp xếp ở  nhà, phòng khi Ôn Nhã tự về.
 
Dù Ôn Nhã  chút  quá và tuỳ hứng, nhưng lúc ,  ai quan tâm đến chuyện  nữa, chỉ mong cô bình an trở về.
 
Mọi   ngoài hết, Dương Miên Miên kể  lời Vương Đại Xuyên cho Úc Giai .
 
Những thứ huyền bí , Úc Giai chuyên nghiệp hơn cô.
 
Úc Giai trầm tư một lát, : "Có một khả năng, đây là ảo cảnh.    đúng!" Úc Giai    tự phủ nhận: "Nếu Vương Đại Xuyên  thật, hai nơi  đều thực sự tồn tại."
 
"Có thể  tình huống ảo cảnh và thực cảnh hòa  , hai làng đều  trận pháp bao bọc, tạo thành rào cản  thể vượt qua."
 
"Khả năng  cũng    thể, ít nhất là về mặt lý thuyết, nhưng thực tế cực kỳ khó . Người sống nếu trong ảo cảnh  dễ lạc lối." Có thể dạy Dương Miên Miên kiến thức đạo gia, Úc Giai thấy  hài lòng.
 
Lý thuyết đúng,  nghĩa là  khả năng.
 
Nhóm   ngoài tìm hơn hai tiếng mới về, ngoài trời tuyết  rơi, họ đội tuyết  về, ai nấy sắc mặt đều khó coi.
 
Họ  tìm gần hết thị trấn, vẫn  thấy . Bây giờ tuyết rơi, chỉ  thể đợi đến sáng mai tìm tiếp. Vì Ôn Nhã mất tích, Dương Miên Miên đương nhiên  lên lầu ngủ cùng Úc Giai.
 
Chiều nay ở phòng dì Lục cô  thử qua, phòng bà  bình thường,   âm khí  quỷ khí gì.
 
Vừa mất một đồng đội, đêm nay với nhiều  là đêm  ngủ.
 
Đến hơn 2 giờ sáng, Dương Miên Miên đoán những  còn  dù  ngủ , cũng  mệt đến rã rời , mới lặng lẽ dậy. Cửa sổ vẫn mở, là lúc ngủ cô cố tình để hé.
 
Đến bên cửa sổ, Dương Miên Miên lấy dây leo  chuẩn  sẵn, những thứ   cảm ơn Võ Tiểu Tứ,  mang theo đầy những thứ linh tinh,  ngờ thực sự  ích.
 
Dương Miên Miên nhỏ , thần kinh vận động , cô nhẹ nhàng như mèo, nắm dây leo, nhanh chóng tiếp đất,  chạy nhanh về phía dãy núi.