"Lương Tinh?" Nhìn rõ  va  cửa, Dương Miên Miên ngạc nhiên, soi đèn pin  trong, phát hiện trong đó đang   bảy, tám , tay chân đều  trói, miệng bịt vải.
 
Ngoài Lương Tinh, còn  hai  hôm đó cô từng gặp ở đại hội Đạo Hiệp, còn mấy  khác thì  quen, nhưng  áo khoác họ mặc, chắc    bản địa.
 
Lương Tinh thấy Dương Miên Miên nhận  , mắt trừng to như chuông đồng, đầy hy vọng.
 
"Anh chờ ." Dương Miên Miên  đáp  lời cầu xin, đến hang động thứ hai,  ở trong mặc đồng phục cảnh sát, cũng  đối xử như bên , nhưng  lẽ  bên    giam lâu hơn, nên tinh thần suy sụp hơn nhiều. Dương Miên Miên soi đèn pin , mặt càng lúc càng tái nhợt.
 
Dư Duyên của cô,   ở đây.
 
Một  dường như nhận  cô, động đậy  đất.  ánh mắt   cô, mà  về phía  lưng cô.
 
Dương Miên Miên  phắt ,  thấy quan tài đá  bệ tế.
 
Trong khoảnh khắc, đại não Dương Miên Miên như chợt trống ,  khí trong  như  hút sạch. Cô  kịp nghĩ gì, chạy như bay đến, dùng hết sức, đá bay nắp quan tài.
 
Trong tiếng rơi nặng nề của nắp quan tài, Dương Miên Miên  thấy đôi mắt màu hổ phách mờ mịt trong quan tài.
 
Dư Duyên!
 
"Dư Duyên." Dương Miên Miên cúi xuống,   đàn ông đang  trong quan tài đá.
 
Anh chớp mắt, ánh mắt trong sáng, giống như dòng suối trong vắt của núi rừng, sạch sẽ và  đẽ đến lạ lùng.
 
Tiếng gọi khẽ của cô  nhận  bất kỳ phản hồi nào.
 
"Dư Duyên?" Dương Miên Miên  thể kiềm chế, tiến gần thêm vài bước, giọng càng nhẹ nhàng hơn. Cô đưa tay , vuốt lên khuôn mặt của Dư Duyên, nhưng đầu ngón tay cô  chạm  một làn da lạnh lẽo đến cực điểm.
 
Nước mắt cô ngay lập tức tràn .
 
Những kẻ khốn nạn , dám nhốt Dư Duyên trong thứ bằng đá lạnh lẽo .
 
Dư Duyên của cô sợ nhất là lạnh.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-307.html.]
Có lẽ là sự dịu dàng từ lòng bàn tay của Dương Miên Miên khiến Dư Duyên cảm thấy thoải mái,  vô thức cọ xát trong lòng bàn tay của Dương Miên Miên, giống như một đứa trẻ dễ thỏa mãn.
 
Dương Miên Miên lúc  mới từ từ thở phào nhẹ nhõm. Cô đưa tay còn   trong, định kéo  dậy, lúc  mới thấy tay của Dư Duyên đang nắm chặt một chiếc điện thoại.
 
Hai bên quan tài đá mỗi bên đều  một lỗ to bằng nắm tay, dường như dùng để thông , chiếc điện thoại  đặt ngay bên cạnh một cái lỗ.
 
Dương Miên Miên lau nước mắt ở khóe mắt, dùng điện thoại của  gọi đến  của Dư Duyên.
 
Tiếng chuông thanh nhã vang lên, Dư Duyên gần như theo phản xạ bắt máy.
 
Dương Miên Miên chú ý đến, khi điện thoại kết nối, ánh mắt của Dư Duyên dường như lóe lên một tia sáng, hồi phục một chút lạnh lùng mà cô quen thuộc, nhưng  nhanh  tan biến.
 
"Dư Duyên, em là Miên Miên đây, em đến để đưa  về nhà." Dương Miên Miên   mắt Dư Duyên,  qua điện thoại.
 
Còn Dư Duyên, vẫn  mở miệng  chuyện, chỉ dùng ánh mắt mơ hồ  Dương Miên Miên, nhưng cũng  kháng cự  sự đụng chạm của cô.
 
Cô đỡ Dư Duyên  khỏi quan tài đá, đến  động giam . Cô bước tới, dùng sức đá mạnh hai cái, hai cú đá mang theo sự giận dữ  nơi xả, khóa  đá đến biến dạng, rơi xuống đất, cửa sắt rung lên hai cái  từ từ mở .
 
Dương Miên Miên vốn định đặt Dư Duyên  xuống bên cạnh, nhưng   giống như một chú ch.ó lớn, cứ bám sát cô. Dương Miên Miên  bất đắc dĩ,   đau lòng nhếch miệng, nắm tay Dư Duyên,  lượt thả những   giam trong động, dùng d.a.o cắt đứt dây trói   họ.
 
Những   dường như   đói đến phát điên, Dương Miên Miên đổ hết  thứ trong ba lô , bên trong  mấy túi bánh quy nén và nước tinh khiết mà cô  mua để đề phòng  khi đến.
 
Sau khi uống vài ngụm nước, các cảnh sát hình sự   đói hai ngày cuối cùng cũng hồi phục một chút sức lực. Lúc  họ mới từ từ kể  những gì  xảy  trong hai ngày qua.
 
Trước đó, họ đến đây để điều tra vụ mất tích, một đồng nghiệp  mù tuyết, khi định rời  thì vô tình ngã xuống chân núi, những  khác khi kéo   cũng lăn xuống theo, tỉnh  thì   nhốt ở đây.
 
Dương Miên Miên cau mày: "Dư Duyên thì ?"
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Khi chúng  tỉnh  thì  thấy  một    bệ đá , một nhóm  vây quanh bệ đó dường như đang  nghi thức gì đó,  đó   đến kéo Dư lão sư , nhốt  quan tài đá. Lúc đó chúng  đều  trói, chỉ  thể trơ mắt     họ tùy ý sắp đặt, lực bất tòng tâm... Là chúng  thất trách." Một cảnh sát hình sự , hối hận đ.ấ.m mạnh xuống sàn: "Bọn tà giáo  thật là mất nhân tính, sáng nay    bệ đó mới  đưa ,   sống chít  ."
 
"Là  chít." Lương Tinh : " và nhóm Bạch Lâm  lạc, vô tình  một khu rừng, trong rừng  ảo trận,   nhốt trong đó suốt đêm đến hôn mê,  đó chỉ cảm giác   kéo  . Đến khi   tỉnh ,   đến đây , lúc đó   đúng lúc  ngang qua   đưa ,       sinh khí."
 
Dương Miên Miên cau mày: "Còn âm hồn thì ? Có cảm nhận  ?"