Bên cạnh ông chỉ là một luồng  khí,   phía , là hành lang tĩnh lặng. Làm gì   nào?
 
"Nguyễn Nguyễn?" Dư Hồng Văn    gương.
 
Trong gương, cánh tay của ông xuyên qua  thể nửa trong suốt của đối phương.
 
"Đây là chuyện gì?" Dư Hồng Văn hỏi.
 
"Bác gái  mất nhiều năm , đây chỉ là tàn hồn của bà ." Dương Miên Miên giải thích.
 
Khóe miệng Dư Hồng Văn run lên,  thể tin: "Làm   thể thật sự  linh hồn..." Ông tuy  , nhưng vẫn   gương với ánh mắt đầy hy vọng, dù đây chỉ là một trò lừa gạt, nhưng lúc , ông cũng  tin tưởng.
 
Nhìn vị trí của Nguyễn Nguyễn trong gương, Dư Hồng Văn   đối diện với  khí bên cạnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
 
"Nguyễn Nguyễn."
 
Tiếng gọi nhẹ nhàng nhưng chứa đựng bao nhiêu nỗi nhớ nhung ngày đêm.
 
Dương Miên Miên thấy tàn hồn run nhẹ, ánh mắt vẫn mờ mịt, nhưng khóe mắt  đột nhiên xuất hiện một giọt lệ trong suốt,  từ từ lăn xuống má, rơi  áo.
 
Dù ký ức    phai nhạt, nhưng tình yêu khắc sâu trong linh hồn mãi mãi  bao giờ phai.
 
Nguyễn Nguyễn...
 
Đây là tiếng gọi của  cô yêu thương sâu đậm.
 
Nhìn  gương, Dư Hồng Văn cũng thấy giọt nước mắt đó, tim ông đau nhói.
 
Bóng dáng trong gương vòng qua cơ thể ông một vòng, bay sang bên khác. Ánh mắt vẫn  rời ông nửa phân.
 
Dư Hồng Văn  động tác của Nguyễn Nguyễn, đột nhiên hiểu  điều gì.
 
Nguyễn Nguyễn của ông thích nhất là khiêu vũ, mỗi khi ông mệt mỏi, Nguyễn Nguyễn sẽ nhảy một đoạn, dù   sự chuẩn , nhưng mỗi động tác đều  thể lay động lòng ông.
 
Nguyễn Nguyễn thấy ông nhíu mày, nên đang   ông vui vẻ.
 
Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, Dương Miên Miên ngẩng đầu  thấy Dư Duyên chống nạng  đến,  dựa  tường  họ.
 
Dương Miên Miên vẫy tay: "Dư Duyên,    đến xem ?"
 
Dư Duyên im lặng một lúc, lắc đầu: "Không cần."
 
Vì  từng , nên  cảm thấy đau khổ, chỉ là tiếc nuối mà thôi.
 
Hãy để thời gian  dành cho những   bỏ lỡ quá nhiều năm tháng.
 
Qua lời giải thích của Dương Miên Miên, Dư Hồng Văn mới , hóa  bao năm nay,  phụ nữ ông yêu thương  bao giờ rời xa ông, bà  luôn ở đây,  ông  ngoài, đợi ông về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-315.html.]
 
Dường như để chứng minh lời của Dương Miên Miên, bóng dáng trong gương  vòng một vòng.
 
Dư Hồng Văn chỉ cảm thấy mũi cay cay, vội vàng dùng tay lau mặt: "Vậy tại  bà   về nhà?" Đêm ngày ở hành lang lạnh lẽo , cô đơn  bao?
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
Dương Miên Miên ngừng một chút: "Có lẽ... bà    âm khí của  ảnh hưởng đến bác."
 
Cuối cùng, nước mắt vẫn  kìm , Dư Hồng Văn nghẹn ngào: "Đi thôi, Nguyễn Nguyễn, về nhà với ."
 
Đây là  đầu tiên  hơn hai mươi năm Tạ Nguyễn Nguyễn bước  căn nhà .
 
Nhà, đối với một  phụ nữ mà , là ấn ký  thể phai mờ, huống chi, bao năm qua cách bày trí trong nhà   đổi chút nào, tất cả vẫn như cũ.
 
Sau khi ý thức của quỷ hồn biến mất, thường  khó để tìm , nhưng Tạ Nguyễn Nguyễn   đàn ông đang bận rộn trong bếp,  ông rửa rau, cắt rau, những ký ức xa xưa dường như dần dần rõ ràng trở .
 
Dương Miên Miên kinh ngạc phát hiện tàn hồn của  Dư Duyên dần dần trở nên rõ ràng hơn nhiều.
 
Tình yêu,  lẽ thật sự  thể tạo  kỳ tích.
 
Đồ ăn ăn nhanh chóng  chuẩn  và bày lên bàn.
 
Trên bàn ăn  bốn cái ghế, bốn bộ bát đũa, ba . Trên bàn ngoài một nồi canh xương thanh đạm, các món khác đều  ớt.
 
Dư Hồng Văn  một bàn thức ăn  phù hợp với bệnh nhân,  chút  hổ.
 
Trước đây vợ ông thích ăn cay, mỗi  nghĩ đến vợ, khi nấu ăn ông sẽ  tự chủ mà cho thêm ớt, đến mức    nấu một bàn đầy món cay.
 
Lúc  ông mới nhận , bao năm qua ông  hỏi han gì đến Dư Duyên,   vợ ông cũng thấy hết?
 
Người con mà vợ ông sẵn sàng hy sinh cả mạng sống để đổi lấy?
 
Dư Hồng Văn cẩn thận liếc  chiếc ghế trống bên cạnh,   lúc  liệu vợ ông  đang  ông ?
 
Cũng may  nấu canh xương. Dư Hồng Văn ho khan hai tiếng, vội vàng lấy bát  mặt Dư Duyên, phá lệ múc một bát canh xương đầy cho  con trai mà ông  bao giờ quan tâm.
 
"Ăn chỗ nào bù chỗ đó, uống nhiều canh ."
 
Dư Duyên hai tay nhận bát, nhẹ nhàng đáp một tiếng. Sau đó cầm đũa gắp một miếng cay bỏ  bát Dương Miên Miên, "Toàn là món em thích, ăn nhiều một chút."
 
Dư Hồng Văn ngẩn ,  Dương Miên Miên: "Con thích ăn món cay ?"
 
"Vâng." Dương Miên Miên gật đầu, "Con thích nhất là ăn lẩu, còn  nồi khô, tôm hùm đất."
 
"Nguyễn Nguyễn  đây cũng thích ăn những món ." Dư Hồng Văn đẩy món sườn cay và ớt xào tới  mặt Dương Miên Miên, thấy Dương Miên Miên ăn ngon lành, vẻ mặt nghiêm túc của Dư Hồng Văn cũng dịu  vài phần, "Hai  thật giống ."
 
 lúc hôm nay Nguyễn Nguyễn cũng ở đây, Dư Hồng Văn đột nhiên nảy  ý nghĩ, ánh mắt quét qua  giữa Dương Miên Miên và Dư Duyên, càng  Dương Miên Miên càng thấy hài lòng.