Mọi   mới chạy đến hành lang,  kịp đến cửa hậu hiện,   thấy hai tiếng hít thở hỗn loạn thống khổ. Mọi  vội vàng đẩy cửa , liền thấy Thiện Trí co  cạnh cửa, chắp tay  ngực,  ngừng niệm A di đà phật. Bên cạnh  , hai cho con Tiết gia thống khổ, khóe miệng đều  vết máu, xem  là  thương  nhẹ. Thấy Dương Miên Miên  đến, ánh mắt Thiện Trí sáng lên, khuôn mặt trắng bệch lúc  mới  tí huyết sắc.
 
"Đại sư, thứ  thực sự  mạnh."
 
Thiện Trí    nước mắt. Cậu cho rằng dù  cha con nhà họ Tiết cũng là   bản lĩnh, nhà họ Tống tốn một đống tiền mới mời  về, ai ngờ chả   gì, mới  hiệp một   knockout. Mọi  tập trung  , thấy cửa gian phòng   đ.á.n.h vỡ từ bên trong, cửa    đẩy  ngoài hiên, mưa xối  bên trong ướt đẫm. Bên trong, chỗ ban đầu là cánh cửa  một  đang  xổm, đang thở hổn hển  thống khổ.
 
"Chú Ba" - Tống Thừa Càn nhận   đó chính là chú Ba Tống Triệu, kêu một tiếng,  định tiến    Giang đại sư - Giang Bình ngăn .
 
"Cậu đừng , giờ chỉ sợ chú Ba    quỷ thượng , sức lực  lớn, sợ là sẽ    thương."
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Chuyện ..." Tống Thừa Càn  chút khó xử.
 
"Không  quỷ thượng ." Dương Miên Miên  về mây đen  đầu: "Ông   mất hồn , nhưng nếu  trông coi , thì khả năng  quỷ bám   cũng  lâu nữa ."
 
"Nói hươu  vượn!" Giang Bình hừ lạnh "Người mất hồn sẽ mất cả 5 giác quan, lâm  hôn mê,    thể phá cửa đ.á.n.h ?
 
Dương Miên Miên : "Chuyện ông  là trong trường hợp mất cả ba hồn bảy vía, còn nếu trong trường hợp trong  vẫn còn tàn dư một hồn một phách thì sẽ biến thành tình trạnh như thế !"
 
Bị một cô gái nhỏ như Dương Miên Miên phản bác, Giang Bình sắc mặt khó coi, dùng tiếng phổ thông  lưu loát mắng một : "Một hồn một phách? Đứng  hồn phách tách  khỏi cơ thể  là bất thường, ba hồn tách lẻ  càng hiếm thấy. Cô  chắc chắn như , chẳng nhẽ cô  thể   hồn thể ?"
 
Dương Miên Miên chớp mắt. Cô  thể  thấy   chú Ba của Tống Thừa Càn, đúng là chỉ còn một hồn một phách, hơn nữa hồn phách  còn đang d.a.o động bất an, cho nên Tống Triệu mới phát điên như thế.
 
Dương Miên Miên  Giang đại sư: "Thế ông    ?"
 
"Ta...:" Giang đại sư cứng họng: "Thiên nhãn nào  thể dễ dàng mở như !"
 
Phàm là  mở  thiên nhãn, đều là  "ngũ tệ tam khuyết"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-40.html.]
"Thế thì ông cũng  gì  cơ sở?"
 
Trận cãi   Giang Bình thua 100%, tức giận run .
 
"Vậy hiện tại   bây giờ?" Tống Thừa Càn  chú Ba đang run bần bật, nôn nóng hỏi.
 
Dư Duyên đẩy kính: "nhà  t.h.u.ố.c an thần ?"
 
"Có" - Tống Thừa Càn gật đầu
 
"Trước tiên hãy  cho chú  bình tĩnh  ." Dư Duyên lãnh đạm , liếc bạn  một cái: "Tốt  gì cũng học y mấy năm, còn   cách chữa bệnh ?"
 
Tống Thừa Càn  bạn  như ,  hổ đỏ mặt. Ầy gù    nghĩ  chứ, chú Ba là  sống sờ sờ, thiếu chút nữa là  mấy    cho luẩn quẩn . Tống Thừa Càn liền chạy  trong phòng. Giang Bình  thẳng, thở dài: "Người trẻ thật là, lá gan quá lớn, nếu xảy  việc gì thì đừng  chúng   nhắc nhở !"
 
Cha con Tiết gia liếc , đáy mắt hiện một chút khẩn trương nôn nóng, nhưng mà hai     Tống Triệu cho một cước, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng   sức  ngăn cản, chỉ  thể trơ mắt  Tống Thừa Càn chạy  trong phòng."
 
"Chú Ba, chú đừng sợ, cháu là Thừa Càn đây!" - Tống Thừa Càn chậm rãi  đến cạnh Tống Triệu, cẩn thận tiếp cận, giống như khi  việc với bệnh nhân. Tống Triệu cúi đầu,   tiếng  của Tống Thừa Càn cũng  phát cuồng, chỉ run lên. Thiện Trí thở phào nhẹ nhõm, niệm một tiếng A di đà phật. Tống Thừa Càn  đến gần hơn: "Chú Ba, nơi   nên ở , cháu đưa chú  ngoài nhé."
 
Có lẽ là do cùng chung huyết thống, Tống Triệu  bài xích Tống Thừa Càn, tùy ý để đối phương đỡ  ngoài. Đi đến hành lang, đến gần Dương Miên Miên, hồn phách đang xao động của Tống Triệu liền an tĩnh . Bát tự Dương Miên Miên  dương, âm hồn sẽ sợ hãi dương khí của cô, nhưng hồn phách của Tống Triệu thì khác. Hồn của ông  là dương hồn, sẽ theo bản năng thích dương khí   Dương Miên Miên.
 
"Thật là kì lạ."Thiện trí xoa xoa bả vai  nãy  cửa xô : "Rõ ràng   phát cuồng như sư sử, giờ  an tĩnh như ."
 
"Ai  bùa Tĩnh Tâm ?" Dương Miên Miên hỏi
 
Giang đại sư hừ lạnh  lên tiếng. Thiện Trí giơ tay lên một nửa, bỗng nhớ  của  là hàng giả, liền lúng túng rụt tay về.
 
"  đây!" Tiết Sơn lấy một cái từ trong túi  eo .
 
Dương Miên Miên nhận lấy, cũng  thèm , nhét  túi áo Tống Triệu. Tống Triệu như một đứa trẻ, ngoan ngoãn mặc kệ Dương Miên Miên. Tống Thừa Càn tròng mắt  rớt  ngoài, bệnh của chú Ba   rõ nhất, mỗi  phát bệnh, ngoại trừ   , những  khác đều  thể  gần,  thấy chú  lời như  bao giờ.