Úc Quảng Bình cầm la bàn  quanh đỉnh núi hai vòng, : "Mọi  xem, hai   lúc sinh thời  đóng đinh  tư thế quỳ lạy ở chỗ , nếu theo quy tắc  tớ quỳ  mặt chủ,  mặt bọn họ chính là chủ nhận!"
 
Nói xong ông    la bàn, khươ chân múa tay, ngẩng đầu  mộ phần cao ngất cách đó  xa: "Đây là mộ phần nhà ai ?:
 
Tống Thừa Càn biểu tình cứng đờ: "Đó là mộ tổ của Tống gia"
 
Mọi  đều  hẹn mà cùng  về phía Tống lão gia, thấy ông vẻ mặt trắng bệch dựa   cây, mặt xám như tro: "Hết ,  thứ kết thúc !"
 
Dáng vẻ  còn cần giải thích gì .
 
Tống lão gia là   nổi tiếng trong thôn, của cải nhiều đến sống mấy đời  hết. Mọi  xung quanh hầu như đều nhận chút ít ân huệ của ông. Không nhờ rằng bên  gương mặt hiền từ   là một tâm địa ác ma.  la đáng sợ hơn cả quỷ.
 
Giờ đào lên  hai bộ xương,  phận cũng  xác minh ,   đều   xử lý như thế nào.
 
"Gọi cảnh sát báo án ." Dương Miên Miên ngữ khí  : "Có khó khăn thì gọi cảnh sát,  đúng ?"
 
Tống lão gia  cách Dương Miên Miên  xa,  thấy hai chữ báo án, khuôn mặt cũng chỉ cứng đờ một chút, nhưng cũng   gì thêm. Lúc   nên chuyện  ông cũng  lường  ngày hôm nay. Trước mặt ông phảng phất xuất hiện một gương mặt nữ nhân xinh , mày rậm mắt to, lúc  rộ lên, đôi mắt cong như trăng non..
 
Tuyết Dung...
 
Cây hòa cành lá  tươi che bớt ánh nắng mặt trời chói chang, bóng cây từng mảng in  sườn núi, một trận gió núi thổi qua, chỉ thấy mát,  cảm nhận  âm khí. Nơi    âm hồn.
 
Dương Miên Miên tâm tình bực bội. Quỷ vật  lừa cô 12 điểm đổi lấy cái la bàn, kết quả chỉ tìm  hai bộ xương trắng. Cô lấy xương   gì, hầm canh ? Rõ ràng   cô còn cảm nhận  âm trí nồng nặc, nhưng chốc lát   tan biến. Âm khí  thể ngay  mắt cô tan biến chỉ  một khả năng, đó chính là tâm nguyện của hai âm hồn    toại nguyện,  về địa phủ . Vịt nấu chín  còn bay . Bỗng nhiên, một bàn tay  lạnh đặt lên đỉnh đầu cô.
 
"Đừng nóng giận" Dư Duyên duỗi tay xoa tóc Dương Miên Miên, thanh âm tuy rằng lạnh lẽo nhưng so với  ngày  mềm mại dễ  hơn nhiều.
 
Cảm giác lành lạnh từ ngón tay truyền tới, xúc động trong cô cũng hạ xuống  ít. Lông ngược của Dương Miên Miên cứ như thế  chải xuôi. Cảnh sát nhận  báo án  hai bộ xương  rõ chủ nhân ở thôn Tống gia liền phái  tới điều tra. Dương Miên Miên  hai cảnh sát  phái tới, mặt  kinh ngạc.
 
Triệu Anh Hùng và Lý Đội cũng  khỏi ngạc nhiên: "Dương Miên Miên, Dư Duyên? Sao hai   ở đây?"
 
Dương Miên Miên vô tội chớp mắt.
 
Dư Duyên: "..."
 
Lý Đội hết  Dương Miên Miên  đến Dư Duyên,  chút phân vân liếc mắt  Triệu Anh Hùng. Triệu Anh Hùng gật đầu. Ôi  ơi, Dư Duyên thế mà  yêu đương.
 
Lý Đội khiếp sợ, đồng thời trong lòng cũng buông lỏng. Có  yêu là  ,   yêu    sẽ  còn bộ dáng lấy ánh mắt   chít để   sống nữa ?
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Nghĩ như , ông liền ngẩng mặt lên,  lúc đối mặt với con ngươi màu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-46.html.]
 
Lý Đội....
 
Thôi , đừng hi vọng gì. Ông thu hồi ánh mắt.
 
Chắc ông nghĩ nhiều ,  hẹn hò cũng  dắt  chạy tới đây. Nhìn xem, ở đây là cái dạng gì, xương, quan tài,  còn mấy lão đại sư cầm la bàn nhảy nhảy. Mê tín! Lý Đội liếc mắt  Úc Quảng Bình một cái, Úc Quảng Bình sợ tới mức nhanh chóng ôm chặt la bàn.
 
Xương nhanh chóng  mang , Tống lão gia cũng cùng  về Cục cảnh sát. Đương nhiên, Dương Miên Miên cùng   cũng  theo về lấy lời khai.
 
Lúc bọn họ đến cục cảnh sát, thấy   còn đến  cả họ.
 
"Chú ba?" Tống Thừa Càn  thể tin    ở cục cảnh sát.
 
Một đêm tìm  thấy,  tuy cằm mọc  thêm một đám râu, nhưng vẫn mặc bộ đồ ngủ hôm qua,     chú ba của  thì là ai. Tống Thừa Càn chạy tới, vội ôm Tống Triệu: "Thật là  cháu sợ chít mất, là   nào mang chú đến đây ?"
 
Tống Thừa Càn , giọng nhỏ dần,  con ngươi trong trẻo của chú,  chút  chắc chắn, gọi: "Chú ba?"
 
"Ơi!" Tống Triệu gật đầu.
 
Vẻ vui mừng trong mắt Tống Thừa Càn càng sâu: "Chú nhận  cháu ?"
 
"Thừa Càn!"
 
"Chú ba..." Bệnh  10 năm nay tự dưng khỏi, Tống Thừa Càn quả thực  thể tin .
 
"Tối hôm qua xảy  chuyện gì chú còn nhớ ?"
 
Tống Triệu nhấp miệng một chút, : "Chú tới báo án!"
 
Nhiều năm   chuyện nhiều, giọng  Tống Triệu  chút nghẹn ngào.
 
Tuy rằng  qua 10 năm, nhưng mấy năm nay ông vẫn luôn ngu ngơ,  nhớ  gì, kí ức  dừng  ở buổi đêm 10 năm .
 
" tới báo án, Tống Từ Sơn g.i.ế.c  của !"
 
Cánh tay Tống Thừa Càn bắt  tay Tống Triệu cứng đờ, Tống Từ Sơn chính là tên của Tống lão gia.
 
"Rốt cuộc là  chuyện gì?"