Dương Miên Miên  về bên , là hướng bọn Tăng Dũng  . Lúc nãy quả thực là  thứ gì đó  dụ bọn họ qua, nếu như   , cô cũng   đối phương uổng công.
 
"Chúng  đuổi theo bọn họ." Dương Miên Miên nhấc chân  về phía bên .
 
"Chúng  ở đây chờ bọn họ thôi. Đây là cầu thang duy nhất, bọn họ sẽ  về đây thôi. Nhiều  đến đây thám hiểm đều   ngoài ." Từ Long  , .
 
Bước chân Dương Miên Miên dừng : "Nếu  thấy sợ  thể ở  đây chờ."
 
"Ai   sợ?" - Cổ Từ Long đỏ lên: "Nói tóm  là  cùng Tiểu Bắc sẽ   cùng cô, cùng lắm  sẽ gọi cảnh sát."
 
Dương Miên Miên  như   liếc  một cái:" Vậy thì chúc  may mắn!",  xong, cô chuyển chân bước  hành lang.
 
Cảnh sát? Không chừng cảnh sát bây giờ còn chờ cô đến cứu.
 
Dư Duyên nắm tay Dương Miên Miên,  theo  hề do dự, phía  họ là Võ Tiểu Tứ. Ở chỗ cầu thang liền chỉ còn  hai  Từ Long cùng Tô Tiểu Bắc.
 
"Em..." Tô Tiểu Bắc  Dương Miên Miên sắp biến mất trong bóng đêm,  với bạn trai: "Anh Long ,  chúng   theo ."
 
"Anh  !" - Giọng Từ Long  chút giận dữ.
 
Nếu   là vì ba của Tiểu Bắc,  gì  chuyện mỗi ngày    theo  con gái , cũng sẽ  vì  cô vui mà đến nơi , đến giờ còn  nhốt, tiến thoái lưỡng nan. Bị giam trong giáo đường  càng lâu, cảm giác bức xúc trong lòng càng ngày càng lớn đến mức khó  chế.
 
"A Long,   ?" Tô Tiểu Bắc cảm nhận  sự  đổi của bạn trai.
 
"Không  gì." Từ Long miễn cưỡng , nắm tay đặt bên   nắm chặt đến khớp xương trắng bệch.
 
Lúc hai   chuyện, bọn Dương Miên Miên    hành lang tối thui, đèn pin điện thoại cũng  thấy nữa. Tô Tiểu Bắc trong lòng phát bực, nhưng mà cũng    gì, chỉ  cùng bạn trai  chỗ cầu thang, hy vọng chờ một lúc nữa sẽ   trở về.
 
Tầng 2 của giáo đường  thiết kế theo hình vòng tròn, nếu dựa theo thiết kế , nếu bọn họ  tầm 5 phút sẽ  1 vòng,  về chỗ cũ, nhưng mà.... Dương Miên Miên xem qua di động, họ    12 phút, xung quanh ngoại trừ hành lang  thì cũng chỉ  hành lang. Hành lang một bên là lan can, một bên là vách tường,  vách tường   gì, lâu lâu sẽ  cái đinh, chắc là chỗ   để treo tranh. Trên hành lang im ắng, chỉ  tiến bước chân của bọn họ, Võ Tiểu Tứ đến cả thở mạnh cũng  dám.
 
" thấy chúng   cũng lâu , hai  hồi nãy ,  là chúng    xem họ thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-57.html.]
 
Đến cả Võ Tiểu Tứ cũng nhận  điều dị thường, Dương Miên Miên dừng , đ.á.n.h giá xung quanh.
 
"Nãy giờ chúng  vẫn  vòng quanh một chỗ, phạm vi  quá 5 mét". Dư Duyên bỗng dưng lên tiếng: "Hai  xem dấu giày  mặt đất ."
 
Ánh sáng đèn pin chiếu lên mặt đất. Bởi vì nơi    ít  tới,  hành hang   bao phủ một tầng bụi. Trên mặt đất lúc  đầy vết giày, trong đó rõ ràng nhất là giày của Võ Tiểu Tứ, đế giày  in cả logo, kì lạ là những dấu giày   chỉ  vết  mà còn  vết  .
 
"Chuyện ...." Võ Tiểu Tứ sợ tới mức da mặt trắng bệch.
 
Nãy giờ bọn họ vẫn  thẳng,   về  nào mà.
 
Dương Miên Miên c.ắ.n môi, chỗ  âm khí quá nặng, dương khí   cô cũng   mấy tác dụng, nếu   Dư Duyên lên tiếng, cô vẫn  chú ý đến. Ánh sáng đèn pin chiếu  xung quanh bỗng nhiên dừng , Dương Miên Miên  theo ánh sáng, ở chỗ chân tường  một đoạn nến cháy dở màu trắng. Cô bỗng nhớ  hồi nãy bà chủ phòng ước nguyện lúc   cũng cầm ngọn nến, cô liền  qua, khom lưng nhặt ngọn nến lên.
 
"Hai   ai  bật lửa ?" Dương Miên Miên xoay  hỏi.
 
Dư Duyên lắc đầu: "  hút thuốc."
 
"Thói quen  đấy."
 
Dương Miên Miên  về Võ Tiểu Tứ. Hắn nhanh tay đem bật lửa trong túi , là một cái bật lửa nhựa  hình mỹ nữ ở , phía  còn  dòng chữ Khách sạn Tiêu Xuân... Cô liếc mắt  bật lửa ,  tiếp.
 
"Bật lên!" -  cô đem nến giơ   mặt Võ Tiểu Tứ.
 
Võ Tiểu Tứ đỏ mặt thắp nến lên, ngọn lửa to dần, nhẹ nhàng đong đưa, ánh lửa chiếu sáng một vùng nhỏ.
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Không  mẩu nến nhỏ   thể cầm cự  bao lâu." Võ Tiểu Tứ  mẩu nến, lẩm bẩm bói, còn   xong,  mặt chợt  động tĩnh.
 
"Có !"
 
Ba  đồng thời  qua, bóng  lập lèo trong ánh nến, bọn họ  nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo. Phía  là chỗ rẽ, lúc  Dương Miên Miên mới phát hiện  nãy giờ họ  lâu như thế nhưng   đến 10 mét. Tứ lúc ngọn nến  thắp lên, cảm giác tĩnh mịch xung quanh liền biến mất, ngoài bóng  hồi nãy  còn  tiếng hát mơ hồ. Dương Miên Miên nhấp môi, cầm ngọn nến,  theo tiếng hát.