Tuy rằng  một bụng nghi hoặc, nhưng vẫn lập tức ngậm miệng . Chỉ là mặt  vẫn hồng hồng, lúc  đuổi theo bắt    chú ý, nhưng giờ  còng tay cùng ,  ngay cạnh,  đôi khi cọ cọ cánh tay,  đường đường là một  đàn ông sống qua hai mươi năm vẫn   nắm tay con gái    thể bình tĩnh .
 
 mà tay của cô gái  cũng lạnh quá đê.
 
Võ Tiểu Tứ  cạnh Triệu Anh Hùng, thấy    hề nhận , nhịn   cảm giác ê răng, tiểu tử  gan cũng lớn quá , dám bắt cả nữ quỷ.
 
Dương Miên Miên lôi Dư Duyên   đám , bên cạnh Võ Tiểu Tứ, nếu tính theo xác suất, nếu bọn họ  cạnh , xác suất  truyền hoa cũng cao hơn.
 
"Được , bà chủ  thể bắt đầu ." Dương Miên Miên  đối diện nữ nhân xinh  đang  giữa, . Đã lâu    ai gọi bà như , bà bỗng mở to mắt. Rốt cuộc bà cũng nhớ , cô gái  chẳng  là  hại bọn họ  chạy khỏi trường đại học giữa đêm . Đều là do nãy giờ bà đang chú ý một cô gái khác nên  nhận . Nhớ  ngày hôm đó Dương Miên Miên chỉ động tay một chút  phá huỷ một vòng cổ Thành Khí, nữ nhân khóe mắt giật giật, run rẩy cầm dải vải đen lên che mắt.
 
"Bà gõ cẩn thận nha." Dương Miên Miên nhắc nhở.
 
Tay của bà đang cầm trống run run một chút. Bà   chơi trò  với cô gái  chút nào.  giờ  muộn, tiếng trống liền đều đặn vang lên. Lúc tiếng trống vang lên, những  đang  ở đây, vẻ mặt đang mờ mịt bỗng sinh động hẳn lên, hoặc , hoặc , nhưng đều là vẻ mặt hưng phấn.
 
Giống như họ thấy  thứ họ mong  nhất.
 
Dương Miên Miên ngưng mắt ,  lên tiếng. Hoa hồng nhanh chóng truyền tới Dư Duyên. Hoa hồng  bằng giấy điệp,   dùng t.h.u.ố.c gì mà nhuộm thành màu đỏ, Dư Duyên cầm  tay  một chút. Thấy   gì bất thường, Dư Duyên chuyền hoa hồng qua cho Dương Miên Miên. Tiếng trống giống như nhanh hơn, giống như   hoa hồn dừng  trong tay Dương Miên Miên. Cô bĩu môi, ném bông hoa qua cho Võ Tiểu Tứ.
 
Cô  sớm đoán  thứ  sẽ  cho cô toại nguyện. Lúc hoa tới tay, Võ Tiểu Tứ run lên một chút. Cậu từ nhỏ  hát  múa, tính tình nhát gan tới mức cả ngày nặn   nửa câu, lúc  học  sợ nhất trò chơi , vì nếu  chọn trúng chỉ  thể  hổ  ngốc,  nghĩ tới lớn thế      chơi  trò , hơn nữa hình phạt khi  chọn trúng  là  hứa nguyện cùng thứ     ch.ó   ch.ó .
 
Trong lòng Võ Tiểu Tứ hoảng hốt, hoa hồng còn   cầm chắc trong tay liền rớt  trong ngực. Cậu vội vàng duỗi tay nhặt lên. Nhịp trống đột nhiên im bặt.
 
"..." mặt Võ Tiểu Tứ trắng bệch.
 
Dương Miên Miên  cong đôi mắt:  "Đi , chúc  may mắn"
 
Võ Tiểu Tứ cầm hoa hồng, run run, vẻ mặt đáng thương  Dương Miên Miên: "Đại sư, em..em  cần gì để cầu nguyện hết...Em  thể bỏ lượt ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-60.html.]
 
"Như   ?" Dương Miên Miên vuốt tóc mái, con ngươi ngăm đen  Võ Tiểu Tứ: "Thần ở đây, cơ hội  khó mà  , mau   thần cho  bạn gái , chị đây thấy Giả tiểu thư  tồi "
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
" mà em..." Võ Tiểu Tứ còn   gì, Dương Miên Miên liền  tiếp, con ngươi lộ  ánh sáng lạnh lẽo.
 
"Chẳng nhẽ   thích Giả tiểu thư? Mất công chị đây còn nghĩ    đỡ cho  thế nào."
 
"Không , em..." mặt Võ Tiểu Tứ đỏ lên, nghi ngờ : "Con ch.ó .."   một nửa  mới nhớ  là đang   sân nhà khác, vội đổi từ: "Nó thật sự linh ? Nó    tinh khí gì gì..."
 
Dương Miên Miên : "Cậu sợ gì chứ. Nếu  linh,  cũng  mất gì, nếu linh thì mỹ nữ thuộc về  , còn tiếc một chút tinh khí , ăn thêm hai chén cơm tích dần thì sẽ hồi  thôi, dù  giờ chạy cũng  ."
 
Võ Tiểu Tứ lắc lắc mặt, bất đắc dĩ, đành  cầm hoa   khỏi vòng tròn. Pho tượng   mặt đất, Võ Tiểu Tứ  đến  mặt nó, thật sự  thể nào coi cái đồ vật như thú bông  vứt bỏ  thành thần phật mà cầu nguyện.
 
 mà đại sư  gì chắc chắn cũng  ý nghĩa.
 
"  Giả tiểu thư thành bạn gái của ." Võ Tiểu Tứ theo lời Dương Miên Miên, khô khốc .
 
Cậu   , giọng  nghẹn ngào khó    truyền : "Nếu như  thực hiện  nguyện vọng của ,   đồng ý đem tinh khí của    vật trao đổi ?"
 
Chẳng lẽ thực sự   quỷ phong lưu c.h.ế.t  đóa hoa mẫu đơn ? Võ Tiểu Tứ liếc Dương Miên Miên một cái, gật đầu.
 
"Khặc khặc..."  là hai tiếng  quái dị: " thích nhất là thành  cho các đôi yêu , yên tâm,  sẽ thực hiện nguyện vọng của ."
 
Thứ đồ    hưởng hương khói cung phụng một thời gian, tuy  thành thần, nhưng ít nhiều cũng  chút năng lực. Hai bên mỗi  đều hứa hẹn xong, khế ước liền coi như  thành. Tuy rằng   thấy, nhưng Dương Miên Miên  thể cảm nhận  Võ Tiểu Tứ cùng thứ  giống như  sinh  mối dây liên hệ vô hình nào đó.
 
Dương Miên Miên khép nửa con mắt, lông mi cong dài che khuất nét thú vị trong mắt cô.