"Cô  Đàm Ảnh ? Cô  là chủ của Điểm Điểm, chính là con ch.ó ." Đầu Chó dừng một chút: "Hình như Điểm Điểm  Đàm Ảnh bỏ rơi, nhưng nó vẫn luôn yêu thương cô . Sau khi biến thành dạng , đôi khi  cũng  ý thức  chính  đang  gì,  đó   hiểu tại     đến  lầu nhà Đàm Ảnh.   theo cô  vài hôm, đến khi cô  mua tượng gỗ  về,  nhập  tượng gỗ  chuyện với cô .   tình cờ gặp  cô , cô  tin tưởng ,  chuyện cùng ,   vui."- giọng  Đầu Chó vui vẻ.
 
Dương Miên Miên: "Vậy   đó    hại "
 
Nói đến đây, chút vui sướng của Đầu Chó liền tiêu tan: "Là Đàm Ảnh  với , cô   xem một quyển sách,  về việc nuôi gia thần, về    thể giúp cô  trông coi nhà,  thể tu công đức,  cũng  nghĩ sẽ phát triển thành như ,    hai ..."
 
Giọng  Đầu Chó ngày càng thấp: "Ban đầu chỉ là dùng gà vịt  cống phẩm, nhưng  một hôm Đàm Ảnh mang một  phụ nữ trở về,   biến thành bộ dáng xinh  như . Người  là bạn của Đàm Ảnh,   thấy cô gái  trong ảnh. Cô gái còn  giỡn với ,  là đồng ý trao đổi bộ dáng cùng Đàm Ảnh. Kết quả, ngày hôm , cô gái  c.h.ế.t , mà Đàm Ảnh...liền biến thành bộ dáng của cô gái..."
 
Đầu Chó  đến đây, ngữ khí bất lực: "Chuyện  đó  thể vãn hồi  nữa, từ đó, thời gian thanh tỉnh của  ngày càng ít, đôi khi  thể   đang  gì, nhưng  thể kiểm soát ."
 
"Là con ch.ó  ?" Dương Miên Miên hỏi
 
"Không !" Đầu ch.ó lắc đầu: "  thể cảm nhận  tâm địa Điểm Điểm  thiện lương, nó sẽ    loại chuyện . Đôi khi   thể cảm nhận    khống chế ..."
 
"Hay là do quyển sách ?" Võ Tiểu Tứ đang co rúm bên  đột nhiên lên tiếng: "Chính là quyển sách nuôi gia thần mà Đàm Ảnh nhắc đến."
 
Dương Miên Miên cũng đang nghĩ tới điểm . Trong dân gian  nhắc đến dưỡng gia thần, nhưng là cung phụng lão nhân trong nhà mất , cũng   là tùy tiện thỉnh dã quỷ về cung phụng. Quyển sách   vấn đề!
 
 hiện tại Đàm Ảnh  chạy mất, quyển sách  e là khó tìm. Cô ngay từ đầu nghĩ rằng bà chủ cũng là  thường sa đọa, giờ nghĩ , sợ rằng sự tình  là một tay Đàm Ảnh thúc đẩy. Không nghĩ tới kỹ thuật diễn của cô   như , cứ thế mà lừa   .
 
Dương Miên Miên mở mảnh gương trong tay , hỏi: "Mảnh gương  từ  mà  ?"
 
Đầu ch.ó trừng lớn mắt, mờ mịt : "Nó vốn dĩ là ở đây,    mang tới."
 
Dương Miên Miên: "Vậy ai là  tìm  nơi ?"
 
Đầu chó: "Đương nhiên là Đàm Ảnh. Trước đây  vẫn luôn trốn trong tượng gỗ,  thể tự chạy  tìm."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-68.html.]
Lại là Đàm Ảnh. Dương Miên Miên  chút đau đầu.
 
"Đại sư,   chúng  thả đại Boss   ?" Võ Tiểu Tứ nhỏ giọng hỏi. Dương Miên Miên hung hăng trừng mắt  .
 
Không  gì cũng  ai   câm!
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
 
Lúc ,  khí xung quanh d.a.o động một chút. Người  xuất hiện mà giọng  quen thuộc   truyền tới.
 
"Ầy gù, Tiểu Miên Miên  ái, nhớ em  c.h.ế.t..."
 
Dương Miên Miên giật giật khóe miệng,  hôm nay  là   tới?
 
Nghe  giọng , nữ quỷ đang  bên cạnh Dương Miên Miên run run một chút.
 
"Đại sư,  hồi Địa phủ trả nợ đây, tạm biệt." Nữ quỷ vội vàng ném  một câu, nhoáng một cái, hồn thể  biến mất. Nữ quỷ  biến mất xong, một  ảnh màu trắng  hiện  bên cạnh Dương Miên Miên. Tóc dài đen nhánh phất   trung một cái, lướt qua sườn mặt Dương Miên Miên. Người  tới một  tây trang trắng,  n.g.ự.c áo còn  một đóa hoa hồng kiều diễm, trông như là từ hôn lễ chạy tới. Tuy rằng  tiếp xúc với đối phương nhiều , Dương Miên Miên vẫn  thể thích nghi với khí chất lãng tử của  .
 
"Ôi, Tiểu Miên Miên ,  trông em  vui chút nào ? Anh thương tâm lắm nha."
 
Người tới   vẻ mặt phụng phịu, mắt phượng  rũ một chút, đuôi mắt màu đỏ  phiếm nước mắt, trông giống như một giọt nước mắt sắp rơi xuống.
 
Lã chã chực .
 
Dương Miên Miên khóe miệng trừu trừu, nỗ lực khống chế cơ mặt, lộ  một vẻ mặt  giả lả: "Làm   chuyện, em cũng  nhớ Bạch đại ca."
 
"Anh  Tiểu Miên Miên  lương tâm nhất!" Bạch Vô Thường nháy mắt  đổi, sáng nắng chiều mưa, mắt phượng nháy một cái, khóe miệng cong thành một độ cong quyến rũ, so với nữ nhân còn xinh  hơn vài phần. Bạch Vô Thường lấy đóa hoa  tây trang  đưa cho Dương Miên Miên: "Đây,  đến gặp em, đặc biệt  đến bờ sông hái một bông hoa bỉ ngạn. Vẻ  của hoa  mới xứng với nhan sắc của Tiểu Miên Miên".
 
Dương Miên Miên  nhận hoa, "Anh buông tha cho hoa bỉ ngạn . Lần  Tiểu Hắc    cho em,  rằng nhân viên phòng hộ rừng bỉ ngạn báo cáo với Diêm Vương, kêu  mau mau trả  hoa cho cô . Hơn nữa, em cũng   phúc dùng hoa ."