"Èo...." Lý đội biểu tình ê răng, "Mấy  trẻ tuổi thời nay yêu đương thật là buồn nôn."
 
Ông duỗi tay vỗ vỗ vai Dư Duyên, bộ dáng từng trải: "Nếu thích cô  như thế, rèn sắt khi còn nóng , hẹn hò , mấy cô gái thời nay đều như  đó. Cậu cù  như , cô gái đó đến tay  khác cho xem."
 
Không    tại ánh sáng , con ngươi màu  của Dư Duyên bỗng nhiên tối  một chút.
 
——
 
Giữa trưa 11 giờ rưỡi, Dương Miên Miên   một trận gõ cửa thức dậy. Cô xoa xoa đôi mắt, còn buồn ngủ, xuống giường, bỗng nhiên, chân đá  một thứ đồ  sàn nhà. Cô cúi đầu , tâm trạng   khi ngủ dậy bay biến, tâm tình liên nóng như  khí ngoài .
 
Con  nó, hồng bao.
 
Dương Miên Miên dẫm lên dép lê, đạp thi thê một cái thật mạnh, lúc  mới bước qua thi thê   ngoài. Tiếng gõ cửa   nữa vang lên, đều đặn gõ hai giây nghỉ ba giây, lộ  vẻ lãnh đạm.
 
"???"Dương Miên Miên kéo cửa phòng , bỗng chốc cứng đờ.
 
"Mới ngủ dậy ?" Con ngươi màu   Dương Miên Miên mới ngủ dậy, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt  tự giác mềm  một chút.
 
"Vâng." Dương Miên Miên  kéo  dựa  cửa,  theo bản năng liếc  thứ trong phòng một lát, biểu tình  chút cứng đờ, hỏi: "Sao   em ở đây?"
 
"Triệu Anh Hùng ."
 
"Ừm..." Dương Miên Miên vẫn dựa  cửa,  nhúc nhích: "Có chuyện gì ?"
 
Dư Duyên duỗi tay đẩy kính, nghiêm túc: "Em  mời   ăn tôm hùm đất."
 
Dương Miên Miên mơ hồ mấy giây mới tỉnh táo , nhớ    từng  thế. Lúc  ở Tống gia cô tùy tiện ,  nghĩ đến đối phương vẫn nhớ.  mà thi thê  vẫn   sàn nhà, trong tin nhắn   thời hạn là 7 ngày, thời tiết nóng như , cho nó  đây 7 ngày    thối .
 
Tầm mắt cô  hướng  trong phòng, cửa  khép thêm một tí, chỉ lộ  cái cái đầu xù xù,  giả lả với Dư Duyên: " mà hôm nay  tiện lắm,  là hôm nào em mời  nhé?"
 
"Sao   hôm khác?" Giọng nam trầm thấp bỗng vang lên phía  lưng Dương Miên Miên. Cô chấn động,  đầu . Phía  cô   lúc nào   một  đàn ông cao mét 8 đang , mày rậm mắt to, mặc quần ngủ vịt con của cô,   trần trụi,  bụng còn  dấu chân.
 
Thi thê sống  !
 
Thấy Dương Miên Miên rốt cuộc cũng để ý đến , "thi thê’  nhẹ, trưng  nụ  quyến rũ: "Ầy, Tiểu Miên Miên  ái, một đêm  gặp như cách ba thu,  nhớ em  c.h.ế.t. "
 
Ngữ điệu   chút quen thuộc
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/co-gai-dot-ma/chuong-71.html.]
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
"Bạch đại ca..." Dương Miên Miên bỗng nhiên bừng tỉnh: "Anh    là món quà ? Anh cố ý!"
 
Ý  của Bạch Vô Thường càng đậm: "Sao  thể gọi là khen thưởng, đối với bọn  chính là phúc lợi tưởng tượng cũng  dám nghĩ đến. Chỉ là  nghĩ đến em là  tìm  thứ , đây coi như là duyên phận . Dù  thì em cũng  dùng ,  là cho Bạch đại ca mượn dùng,  ?"
 
Bạch Vô Thường  Dương Miên Miên chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên    thấy Dư Duyên.
 
Uầy,  thể thuần âm, đúng là  xác bao nhiêu  thèm .
 
"Vị  là..." Lông mày Bạch Vô Thường  nhếch lên chút.
 
Dư Duyên   nữa đẩy kính, thấu kính phản chiếu ảnh sáng   khác  thể xem  ánh mắt của . Dương Miên Miên lúc  mới nhớ  ở ngoài cửa còn sờ sờ một  sống, cô thấy Dư Duyên im lặng  lên tiếng,   Bạch Vô Thường   trần trụi, mặt hồng rực lên.
 
"Không  như  nghĩ !" Dương Miên Miên vội vàng giải thích, "Anh ...  là..."
 
Dương Miên Miên nghẹn một , giải thích thể nào ? Chẳng lẽ   đàn ông  là Bạch Vô Thường nhập  ? Đến cả cô còn thấy thật buồn .  là gặp quỷ ban ngày.
 
"Không mời   nhà ?" Dư Duyên giống như  quan tâm đối phương là ai, tên gì. Từ lúc đẩy cửa , tầm mắt của  chỉ dừng    Dương Miên Miên.
 
"Chuyện ..." Dương Miên Miên  chút do dự, cảm thấy  khí  chút quái lạ.
 
Lúc , cửa phòng 403 cách vách bỗng nhiên mở , Võ Tiểu Tứ duỗi đầu tóc như ổ gà , thấy Dư Duyên   cửa phòng Dương Miên Miên , quen thuộc tiếp đón: "Bác sĩ Dư Duyên đến tìm đại sư ?"
 
Nói xong,  duỗi mắt   trong phòng 404. Tất nhiên là  thấy  bên trong phòng,  một  đàn ông đang  cạnh Dương Miên Miên.
 
Ui trời ạ, đây là tình huống gì đây?
 
Võ Tiểu Tứ trừng mắt, ánh mắt dừng   Dư Duyên và  đàn ông loã lồ , đ.á.n.h giá tình hình một chút.
 
Đây...Đây là tình huống bắt gian tại giường trong truyền thuyết ?
 
Thật là bạo,  nghĩ tới Đại sư  là dạng  .
 
Võ Tiểu Tứ tự biên tự diễn đến hăng say, bỗng thấy   lạnh căm. Cậu phục hồi tinh thần, thấy đại sư đang   với ánh mắt hình viên đạn, lập tức lùi về.
 
"Mọi  tiếp tục, tiếp tục ." Võ Tiểu Tứ  xong đóng cửa , 2 giây  từ trong phòng 403 vang lên giọng : "Đại sư, nếu chị  kiểm soát  tình hình thì kêu một tiếng, lên núi đao xuống biển lửa Võ Tiểu Tứ em cũng  ngại."
 
Lời  thật là hùng hồn, nhưng mà giọng  chả  chút tự tin nào.